• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được giọng nói của Tiểu Nhu, Bá Thiên lúc này cũng là đuối lý hơn nữa phụ thân của nàng ta quả thực là đã vô cùng nguy hiểm rồi nếu mình không tránh ra nữa thật sự tới lúc người đàn ông kia chết đi quả thực sẽ là một rắc rối lớn.

Cắn răng một cái, Bá Thiên cuối cùng cũng chịu khuất phục hắn cúi đầu thở dài trong lòng:

“Thôi vậy, thứ nào thuộc về ta thì sẽ là của ta thôi thứ không thuộc về mình cũng không nên cưỡng cầu!!”

Sau khi làm rõ được bản tâm mình Bá Thiên cũng không do dự nữa, hắn đưa mắt lên nhìn Tiểu Nhu một cái bên trong ánh mắt có chút phức tạp khó giải thích khiến cho nàng này có chút né tránh và sợ hãi, sau đó Bá Thiên chuyển mắt về phía Lý He He.

Hắn nhìn lấy tên nam tử này một cái thật sâu, như có vẻ muốn khắc ghi khuôn mặt của Lý He He vào trong lòng vậy, sau đó mở lời:

“Xin lỗi đã làm phiền, cáo từ!”

Dứt lời, Bá Thiên lập tức quay người sau đó trực tiếp lao đi theo một phương hướng khác, hiển nhiên ở đây đã không còn chỗ cho việc của hắn nữa giờ đây hắn lại muốn quay lại chỗ kia tìm lấy Kim lão, muốn dùng đối thủ này để giải tỏa được sự khó chịu trong lòng.

Chỉ tiếc là lúc này Kim lão cũng đã dẫn mấy tên thủ hạ luyện khí kia cao chạy xa bay rồi chứ đâu có dại mà ở lại chờ tên sát tinh này quay lại chém giết mình chứ.

Trở lại với Lý He He và Lục Tiểu Nhu, khi Bá Thiên rời đi cả hai người đều không hẹn mà hợp sau đó đều thở dài một cái nhưng bọn họ cũng hiểu lúc này không phải là thời gian nói chuyện, lập tức Tiểu Nhu lại trèo lên ngựa còn Lý He He cũng sốc lại tinh thần sau đó lập tức trở lại He He trấn.

Chỉ có điều, lúc này Lý He He trong lòng không hề biểu hiện nghiêm túc như ngoài mặt vậy, ngay thời điểm này hắn chỉ muốn tìm ngay một cái vị trí vắng người sau đó la het thật lớn:

“Sướng aaaaa”

Còn lý do sao, không thể nghi ngờ chính là hệ thống lão đại đã thông báo cho hắn một tin cực sốc:

“Tinhh! Hệ thống kiếm tra xác nhận kí chủ gây nhiễu loạn tới nội dung cốt truyện, đánh giá nhiễu loạn chiến lược thưởng tặng kí chủ 100 triệu điểm He He”

Khi nghe được con số này, Lý He He cơ hồ là giật mình thiếu chút nữa là té ngã hắn không ngờ được rằng mình lại có thể kiếm được số điểm khổng lồ như vậy a, nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Lục Tiểu Nhu chính là một nữ chính trong bộ truyện của hắn, vậy mà tên này con lấy đi nụ hôn đầu của nàng, sau lại cứu sống được lão tía của nàng giờ lại có thêm một yếu tố vô cùng quan trọng nữa chính là nhân vật chính Bá Thiên đã chấp nhận từ bỏ rồi.

Từ ba yếu tố vô cùng quan trọng kia, Lý He He chẳng thể nào tìm được ra nguyên nhân hắn không thể làm thịt được cô tiểu mỹ nhân này nữa rồi, nghĩ tới cảnh đen tối kia nụ cười của Lý He He không nhịn được mà hơi lộ nụ cười mỉm tà ác.

Cũng may cho tên này khi mà Lục Tiểu Nhu ngay ở bên cạnh thế nhưng nàng lại không để ý tới sự tình này là mấy khi mà nàng chỉ đang chú tâm điều khiến tuấn mã và đôi lúc lại quay qua quan sát phụ thân của mình xem ông có vấn đề gì không.

Không lâu sau, cuối cùng cả hai người cũng đã chạy tới bìa rừng của He He trấn, cả hai không nhịn được mà mỉm cười một cái sau đó giống như tâm hữu linh tế mà nhìn lấy đối phương.

Lập tức Lý He He giành mở lời trước:

“Chúng ta tới Lý gia, ở đó có nhiều đồ có thể giúp đỡ Lục lão bản trị thương!”

Nghe vậy, Lục Tiểu Nhu hơi hơi do dự một chút thế nhưng nàng cũng nhanh chóng gật đầu với Lý He He vì quả như hắn nói nếu ở Lý gia, sẽ có nhiều cơ hội hơn để giúp phụ thân nàng khôi phục a.

Mà sau khi gật đầu đồng ý với Lý He He, trong lòng nàng không khỏi thở dài một cái tự nghĩ:

“Haizz! Thôi ta cũng nợ hắn quá nhiều rồi, coi như là làm vậy để trả ơn hắn đi”

Dù nghĩ thì là như vậy, thế nhưng tiểu mỹ nhân vẫn là không nhịn được mà cúi đầu xuống, hai má lúc này đã bị hai dạng mây hồng chiếm cứ rồi.

Rất nhanh, cả hai đã chạy tới Lý phủ mà cũng ngay lập tức khi tiến vào Kim lão đã lập tức chạy ra đón tiếp chỉ có điều Lý He He tinh ý phát hiện ra sắc mặt của Kim lão có hơi tái nhợt, tinh khí thần có chút uể oải hắn đoán hẳn là Kim lão đã chịu thương không nhẹ sau khi chiến đấu với Bá Thiên.

Thế nhưng Kim lão vẫn là một mắt lo lắng chạy tới đủ để biết lão tận tâm tới mức nào, quả đúng là xứng đáng với lời nói khi trước của Lý He He, mà thấy Kim lão đi ra đón mình Lý He He cũng lập tức phối hợp nói:

“Kim lão, mau chuẩn bị cho ta một gian biệt viện cho Lục lão bản và Lục tiểu thư, gọi cả mấy lão y sư tới đây lập tức a”

Nghe thấy Lý He He phân phó như thế, Kim lão cũng là lập tức cung kính gật đầu nói:

“Thiếu gia, biệt viện phía đông vừa mới được tu sửa lại a, lão nô dẫn người đi tới đó!”

Lý He He nghe thấy thế thì lập tức phất tay nói:

“Không cần, ngươi mau đi gọi mấy lão y sư tới đây!”

Trong lúc bàn giao, Lý He He cũng vụng trộm đưa cho Kim lão một vài bình đan dược trị thương nhằm giúp lão ổn định thương thế sau đó cũng lập tức cùng Tiểu Nhu chạy tới khu biệt viện kia.

Mà Tiểu Nhu lúc này cũng là không nói nhiều lời, cũng là trực tiếp chạy theo Lý He He, rất nhanh cả hai người cũng tới được biệt viện, Lý He He cẩn thận đặt Lục Bằng nằm ở trên giường sau đó quay sang nhìn Tiểu Nhu nói:

“Nàng yên tâm, ta nghe người ta nói người gặp đại nạn không chết ắc sẽ có hậu phúc, hơn nữa Lục lão bản còn là khải tử hồi sinh thế nên chắc chắn ông ấy sẽ không sao đâu!”

Nghe Lý He He khích lệ như vậy, Tiểu Nhu cũng chỉ biết gật đầu trong sự lo lắng mà điều này cũng khiến căn phòng trở nên có chút nặng nề, còn về phần Lý He He sau khi động viên Tiểu Nhu hắn cũng không tiếp tục mở lời.

Không phải vì hắn không muốn nói mà là hắn thở không ra hơi để nói a, tên này hôm nay quả thực đã là dùng hết khí lực nào là chiến đấu tuy không ác liệt nhưng cũng tiêu hao một số lượng linh lực, nhưng hơn hết hắn phải cõng một tên nhạc phụ đại kia chạy suốt từ phía bên trong rừng ra bên ngoài, giữa đường còn gặp phải Bá Thiên khiến cho tinh thần của hắn cũng có chút căng thẳng.

Nhưng ở những thời điểm đó, hắn phải chạy đua với thời gian vì thế mới không cảm thấy quá mệt thế nhưng giờ tinh thần thả lỏng mới khiến hắn nhận ra hơi thở của mình giờ cứ ồ ồ, giống như một con trâu nước vừa mới đi cày ruộng về vậy.

Mà Tiểu Nhu ở một bên cũng là đã nhận ra điều này vì thế mà trong lòng cô nàng lại càng áy này, sau đó mở miệng:

“Công tử xin hãy về phòng nghỉ ngơi đi, dù sao công tử cũng đã cõng phụ thân ta cả ngày hôm nay rồi, ơn đức này Tiểu Nhu không giám quên nguyện suốt đời làm trâu làm ngựa để trả ân huệ này!”

Thậm trí sau khi dứt lời, Tiểu Nhu còn muốn quỳ xuống để thể hiện sự cảm kích của bản thân đối với sự trợ giúp của Lý He He thế nhưng khi nàng định làm ra động tác này, Lý He He trong lòng thì kêu khổ không thôi:

“Ai cái tiểu nữ nhân ngốc này, ta đã thở không ra hơi rồi nàng còn bày trò cho ta thêm khổ a”

Chỉ thấy hắn vội vã giữ lại cánh tay của Tiểu Nhu sau đó khó nhọc nói:

“Tiểu Nhu à! Nàng làm gì vậy hừ hừ ta giúp nàng là việc ta nên làm và phải làm vì thế nàng không cần phải nghĩ nhiều như vậy đâu, sau này gả cho ta là được”

Trả biết ma sui quỷ khiến thế nào, trong cơn đầu óc mệt mỏi thiếu tỉnh táo Lý He He lại thốt luôn ra lời kinh người kia khiến căn phòng trở nên yên tĩnh đến lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK