Ngoài trấn An Thương khoảng gần mười cây số về phía đông, trên một thảo nguyên xanh tươi bằng phẳn, xung quanh thảo nguyên này cũng chỉ toàn là cây cối rừng rậm, thảo nguyên này cũng không gần bất kì một con đường lớn nào, vì vậy nếu như ở nơi đây làm một số việc không sạch sẽ, ví dụ như giết người chẳng hạn sẽ không để lại bất kì dấu vết nào.
Mà trên thảo nguyên lúc này, hai thân hình thiếu niên cũng là đang dần dần đi tới nơi trung tâm nhất, chỉ thấy người đi trước thân mặc một bộ y phục màu trắng, diện mạo cực kì anh tuấn bất phàm, kết hợp cùng mái tóc được cắt tỉa gọn gàng cùng với nụ cười vui vẻ luôn treo ở trên môi, quả thực có thể xưng là một mỹ nam tử, thế nhưng điểm đặc biệt nhất mà mỗi người khi chứng kiến thấy thiếu niên này là đôi mắt đang đỏ ngầu như máu của hắn.
Mà cũng chính vì đôi con ngươi đỏ ngầu kia cùng với một luồng lãnh ý nhè nhẹ toát ra từ đó, điều này quả thực khiến cho khí chất và mị lực của thiếu niên này trở nên vô cùng tà dị và cuốn hút.
Có thể nói, khi người khác nhìn tới người thiếu niên trẻ tuổi này, họ sẽ ngay lập tức liên tưởng tới sự nho nhã, thong dong của một vị công tử anh tuấn với xuất thân thế gia hào môn, nhưng lại vừa có cảm giác phải e dè trước đôi mắt tà dị ẩn chứa sát khí giống như một tôn sát thần chuyên đi thu gặt mạng người.
Mà đi ở phía sau, người thiếu niên còn lại cũng chẳng hề thua kém một chút nào, khi hắn cũng là thuộc một loại người mà khi đứng trong một đám đông cũng là người nổi bật nhất, dễ hình dùng thì có thể nói tới như hặc giữa bày gà để miêu tả sự bất phàm của thiếu niên này vậy.
Bởi vì, người thiếu niên này cũng là sở hữu một khuôn mặt cực kì tuấn tú, kết hợp cùng đôi mày kiếm uy vũ và hai con mắt sáng ngời sẽ khiến cho con người ta tự giác nổi lên suy nghĩ hắn là một thiếu niên phi phàm.
Hơn thế nữa, thiếu niên này lại không hề cắt tía đi mái tóc của mình mà để chúng tự do bay lượn trong gió, lại kết hợp thêm với bộ y phục tối mầu có vẻ cũ kỹ của mình tạo cho thiếu niên này một vẻ người phong trần lãng tử, thế nhưng trái lại với phong cách ngông nghênh có phần hoang dã của mình, trong đôi con ngươi sáng rõ của thiếu niên vẫn là toát lên một nét u sầu cùng một chút đĩnh đạc của người đã từng trải qua cố sự bi thương, khiến cho người thiếu niên trẻ tuổi cũng toát ra được một loại mị lực và khí chất của riêng mình hắn.
Mà hai thiếu niên này còn ai khác ngoài Lý He He và Sở Bá Thiên cơ chứ.
Chỉ thấy bước chân Lý He He đang đi trước bỗng nhiên chậm lại, hắn bình tĩnh mà xoay người, đôi con ngươi đỏ như máu cũng trực tiếp đối mặt với Sở Bá Thiên trên khóe miệng cũng không quên treo lấy nụ cười mỉm đại diện cho phong cách của chính mình.
Về phần Sở Bá Thiên, thiếu niên này cũng chẳng hề có một chút nào nao núng cả, ánh mắt sáng ngời vẫn là không chút biến đổi mà vẫn bình thản đối diện với huyết mâu của đối phương, giống như cảnh tưởng trước mắt hắn là một điều hiển nhiên không có gì lạ thường vậy.
Chỉ là với khí chất có thể nói là gần như hoàn toàn trái ngược nhau của hai thiếu niên quả thực khiến cho cảnh tượng trở nên vô cùng thú vị.
Lý He He, phong độ nho nhã nhưng trong mắt lại toát lên một vẻ kinh cuồng khát máu, điều này thể hiển ra sự lãnh huyết vô tình khi làm việc của hắn, có chút trái với vẻ thư sinh điềm đạm bên ngoài.
Sở Bá Thiên, thiếu niên phong trần với vẻ ngoài phóng khoáng hoang dại nhưng trong đôi mắt lại toát lên một sự trưởng thành cùng trầm ổn cũng đã nói lên một chút phong cách làm việc ẩn nhẫn của hắn.
Hai người, có thể nói là hai địch thủ thiên sinh của nhau khi mang hai phong cách hoàn toàn trái ngược, mà Lý He He cũng là hiểu rõ về điều này.
Trước đây, hắn vốn dĩ nghĩ rằng việc mình né tránh hoặc cố gắng làm việc một cách cẩn thận để giảm khả năng lộ ra thân phận ‘kẻ cướp đoạt cơ duyên’ cho Sở Bá Thiên biết vì Lý He He vẫn còn tưởng rằng chỉ cần như thế hắn sẽ có thể an ổn mà phát triển.
Thế nhưng càng về sau này, khi đã đôi phần nào hiểu được cách vận hành của thế giới tu tiên đầy màu sắc nhưng cũng cực kì nguy hiểm và tàn khóc này, Lý He He nhận ra rằng, hắn cùng Sở Bá Thiên nhất định sẽ phải có một trận chiến bởi đơn giản đạo lý ‘một núi không thể có hai hổ’.
Chỉ là Lý He He cũng không ngờ được rằng việc đối mặt với Sở Bá Thiên lại sảy đến nhanh như vậy, thế nhưng cũng chẳng còn cách nào nữa nếu hắn không tung ra con át chủ bài của mình thì phần cơ duyên kia sẽ lập tức trôi khỏi tay hắn mất.
Mà mất đi cơ duyên kia, lại còn để nó rơi vào tay Sở Bá Thiên thì lại càng không ổn, vì nếu như thế con đường sau này của Lý He He sẽ rất khó đi chứ đừng nói là quyết một trận thư hùng với Sở Bá Thiên.
Còn về phần Sở Bá Thiên, hắn trước đó cũng là vạn phần kinh ngạc cùng khiếp sợ, bởi khi còn ở He He trấn, thân phận của vị gia chủ họ Lý này hắn cũng đã từng điều tra qua.
Lại kết hợp thêm vài lần gặp mặt Lý He He nữa cũng khiến cho Sở Bá Thiên đưa ra kết luận vị gia chủ Lý gia này cũng chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi, chỉ là vận khí có tốt một chút ngoài ra thì chẳng có gì cả.
Thế nhưng Sở Bá Thiên hắn cũng đâu thể ngờ được Lý He He lại ẩn giấu sâu đến như vậy, chỉ cần loại uy thế mà kẻ này ban nãy tranh phong với Sở Bá Thiên hắn, quả thực đã đủ để cho tên họ Lý này nhận cái danh thiên tài rồi.
Chỉ là nghĩ là như vậy, thế nhưng việc kẻ này có thể gọi ra tên thật của Sở Bá Thiên hắn thì dù có thế nào thì cũng cần phải làm cho rõ, thậm trí nếu có giết người này, Sở Bá Thiên hắn cũng sẽ không chút do dự mà ra tay, bởi dù sao hai người tính ra cũng không có chút dao tình nào, thậm trí trong đó còn có hiềm khích nhỏ.
Còn về phần thực lực, mặc dù Sở Bá Thiên cũng đánh giá Lý He He khá cao thế nhưng bản thân hắn cũng không cho là mình sẽ không tiêu diệt được người này, mà nghĩ tới đây, trong mắt Sở Bá Thiên cũng không khỏi sẹt qua một tia sáng lạnh, sau đó cũng rất nhanh được ẩn đi rồi trầm giọng nói:
“Lý gia chủ quả thực bất phàm, quả thực khiến cho tại hạ kinh ngạc không thôi!”
Nghe vậy, Lý He He cũng là cười nhẹ một tiếng, hắn cũng đã phát giác ra được một tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Sở Bá Thiên thế nhưng hắn cũng chẳng cần để tâm, vẫn ung dung mà đáp:
“Haha, Sở huynh quá lời rồi, Lý mỗ ta dù có tài cao tới đâu đi chăng nữa nhưng khi đứng trước huyết mạch của Sở Bá Vương sao dám nhận lấy hai chữ ‘bất phàm’ cho được!”
Chỉ là khi nghe tới ba chữ ‘Sở Bá Vương’ ánh mắt của Sở Bá Thiên lập tức co rụt lại, đưa ánh mắt kinh ngạc cùng một chút khiếp sợ mà quan sát lấy Lý He He, hắn không nhịn được mà trầm giọng nói:
“Ngươi là ai?”
Nghe vậy, Lý He He trong lòng cũng là bĩu môi thầm nghĩ:
“Lão tử chính là kẻ đã cho ngươi có được thân phận như ngày hôm nay đó hehe!”
Quả thực, Lý He He cũng nói không sai chút nào bởi vì đây là tiểu thuyết do hắn viết, nhân vật chính Sở Bá Thiên chính là do một tay hắn tạo dựng nên!
Tuy nghĩ thì là như vậy, thế nhưng ở ngoài Lý He He lại tỏ ra một bộ dáng cao thâm khó dò, lập lờ nước đôi mà nói:
“Ồ! Không phải Sở huynh đệ đã biết thân phận ta chỉ là một gia chủ của một Lý gia nhỏ bé ở nơi hoang sơn dã lĩnh như He He trấn sao?”
Nghe vậy, Sở Bá Thiên cũng là nhíu mày, thế nhưng đầu óc hắn cũng là xoay chuyển cực nhanh, hắn nhớ lại tình cảnh lúc mà Lý He He hô lớn ở khu trợ trong trấn An Thương.
Khi đó, hắn vừa mới cùng một vị trưởng quầy đang thực hiện một cuộc mua bán nhỏ thì kẻ này xuất hiện, hình như là hắn rất có hứng thú với thứ đồ mà mình vừa mới nhận được.
Mà nghĩ tới đây, Sở Bá Thiên cũng là cười nhẹ cực kì trực tiếp mà lấy ra thứ đồ mình vừa giao dịch ở chợ kia nói:
“Ta không thích nói nhiều, chúng ta làm một cuộc giao ước đi!”
Thấy Sở Bá Thiên trực tiếp lấy ra đồ vật như vậy Lý He He cũng không lấy làm lạ gì, vẫn thản nhiên hỏi:
“Không biết Sở huynh muốn làm giao ước gì?”
Nghe vậy, Sở Bá Thiên cũng là trực tiếp mở lời nói ra ý đồ của mình:
“Chúng ta giao thủ, nếu trong vong 100 chiêu mà ta vẫn chưa đánh bại được Lý gia chủ thì coi như đồ vật này thuộc về các hạ!”
Không phải Sở Bá Thiên tự mãn về thực lực của bản thân hắn mà đây là một loại tự tin, tự tin vào chính bản thân và ánh mắt của mình bởi dù sao trong quá trình dao phong lúc này Sở Bá Thiên cũng đã phần nào xác định được thực lực của Lý He He rồi.
Còn về phần Lý He He, nghe được như vậy, hắn cũng không tỏ ra vui mừng gì mà sắc mặt vẫn bình tĩnh đáp:
“Ồ, vậy nếu ta không trụ nổi trăm chiêu của Sở huynh thì phải làm sao?”
Nghe thế, Sở Bá Thiên cũng không chút do dự mà bình tĩnh đáp:
“Trả lời ba câu hỏi của ta, đương nhiên chuyện này chỉ liên quan tới Sở gia mà thôi, sẽ không gây ảnh hưởng tới danh dự của các hạ!”
“Haha, được! Chỉ là trăm chiêu thì hơi ít, chúng ta đánh ngàn chiêu đi”.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Ai có lòng thì có thể ủng hộ tác một ly cà phê nhé:- Momo: 0328510007- Stk MB bank: 0328510007- LE DUC MANHXin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Danh Sách Chương: