• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ trong khoảng khắc kia, khóe miệng lão giả cũng nở nụ cười hài lòng ông có con mắt vô cùng sắc bén thế nên sau khi cả hai va chạm đã trực tiếp nhìn ra được ai là người chiếm được tiên cơ để giành chiến thắng.

Quả nhiên, sau khi Lý He He và con dã thú kia lướt qua nhau chỉ trong chốc lát máu từ vị trí ngục con soi phun tung tóe đồng thời cơ thể nó cũng từ từ đổ gục xuống mặt đất.

Thế nhưng Lý He He cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ thấy hắn chân tay bủn rụn một trận sau đó cũng sụi lơ trên mặt đất:

“Ôi cái thân thể yếu đuối này, ta cần bổ xung năng lượng a”

Lão giả ở phía xa nhìn thấy cảnh này thì cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, ông sớm đã nhìn ra trình độ của tiểu tử này ngay từ nhát chém nghiệp dư đầu tiên của hắn, thế nhưng trong đôi mắt kia của lão vẫn hiện lên một vẻ hài lòng cùng tán thưởng.

Thế nhưng tình hình lúc này cũng không khá khẩm là bao, vì cả hai người đều rơi vào trạng thái suy yếu, Lý He He còn đỡ vì hắn chỉ tạm thời rơi vào trạng thái kiệt sức mà thôi, còn lão giả kia chính là trọng thương cực nặng thế nên mất vài phút im lặng, Lý He He cũng chống kiếm đứng dậy bước tới gần lão giả, hắn chủ động mở lời:

“Cảm tạ tiền bối chỉ giáo một kiếm vừa rồi nếu không tiểu tử quả thực là khó thoát một kiếp a”

Vừa nói hắn cũng vừa lấy ra vài viên đan dược cấp thấp của mình cho lão, chỉ thấy lão giả nhẹ gật đầu cũng không khách khí gì mà tiếp nhận mấy viên đan dược sử dụng để tạm thời cầm máu, còn việc hồi phục thì quên đi mấy viên đan được này không bõ cho lão nhét kẽ răng.

Mà Lý He He cũng là hiểu rõ ràng truyện này, hắn cũng không nói nhiều lời trực tiếp quay lại lấy ngựa của mình.

Lão giả thấy Lý He He rời đi thì hơi nhíu mày thế nhưng vì thương thế nên ông cũng không tiện mở miệng hơn nữa lão cũng là người trọng sĩ diện khi bản thân là tu sĩ cấp cao mà lại phải nhờ một tiểu bối ra tay cứu giúp nên có chút im lặng.

Nhưng rất nhanh tiếng ngựa hí vang lên sau đó chính là bóng dáng Lý He He cưỡi trên lưng một con tuấn mã quay lại, điều này khiến cho lão giả không nhịn được mà nở một nụ cười hài lòng.

Thế là hai người trực tiếp lên ngựa chạy thẳng về phía bìa rừng, vì nơi đây huyết khí quá nặng dẫn tới việc sẽ có không ít yêu thú sẽ để mắt tới thế nên cần phải rời đi càng sớm càng tốt.

Lại phi ngựa mất vài giờ cuối cùng cả hai mới đi tới bìa rừng khiến tâm tình nặng nề của Lý He He cũng buông lỏng thêm vài phần khi tới nơi, khóe miệng hắn không nhịn được mà dương lên tảng đá trong lòng cuối cùng cũng triệt để thả xuống vì trước mắt hắn kia chính là cỗ xe ngựa của Kim lão.

Phía bên này, Kim lão nhìn thấy người đến thì kinh hãi, hắn lập tức đón lấy Lý He He rồi nói:

“Thiếu chủ, người không sao đấy chứ? Có truyện gì sao? Người này là ai?”Đứng trước một loạt câu hỏi của Kim lão, Lý He He cũng chẳng biết nói làm sao nhìn về phía đằng sau đã thấy lão giả chậm dãi mở mắt từ tốn nói:

“Đa tạ vị thiếu hiệp này ra tay tương trợ, lão phu do chiến đấu với cường địch không may tiêu hao lại gặp phải dã thú tấn công cũng may có thiếu hiệp trượng nghĩa ra tay mới có thể nhặt về một cái mạng già này”

Nghe lão giả nói khách khí như vậy Lý He He cũng nợ nụ cười lập tức xua tay nói:

“Ha ha, tiền bối khách khí việc nên làm nên làm mà thôi ban nãy mải mê đi đường lại thấy tiền bối trọng thương nên không biết xưng hô với tiền bối ra sao?”

Nghe Lý He He một câu tiền bối hai câu tiền bối với mình lão giả có vẻ có chút tiểu đắc ý thế nên cũng không che giấu mà nói luôn:

“Haha thiếu hiệp cứ gọi lão phu là Chu lão là được!”

Nghe vậy Lý He He không nhìn được mà khóe miệng dương lên trong lòng thầm nghĩ:

“Chu Dã a Chu Dã, lão tử đẻ ra ngươi mà ngươi dám chưng ra bộ mặt này a coi như ta đại nhân không chấp nhặt tiểu bối a”

Nghĩ thì là như thế nhưng bên ngoài Lý He He vẫn cung kính nói:

“Thương thế của tiền bối quả thực không tiện lắm, không biết Chu tiền bối có muốn ghé ta tệ xá nghỉ ngơi đôi chút để vãn bối làm tròn nghĩa vụ địa chủ hay không?”

“Haha thiếu hiệp khách khí, lão phu còn chưa biết quý danh của ngươi sao dám mạo muội làm phiền tệ xá a”

“Lão già chết sĩ này còn dám lên mặt a” Lý He He thầm nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn là bé ngoan trả lời:

“Nói ra thật ngại ngùng a, tiểu tử họ Lý tên He He a”

Nghe vậy lão giả cũng là sững sờ, sau đó là mỉm cười ha hả nói:

“Cái tên rất có ý tử a, vậy lão phu mạn phép ở lại làm phiền trong trang viên của Lý thiếu hiệp vậy”

“Haha không có gì không có gì”

Sau đó hắn nhìn qua Kim lão nói:

“Kim lão, nhường xe ngựa này cho tiền bối, ông ấy đang bị trọng thương chúng ta cưỡi ngựa”

Kim lão nghe phân phó thì cũng lập tức hành động, hắn rõ ràng lão giả này không phải người tầm thường chỉ khí chất ung dụng và đôi mắt sắc bén của hắn dù đang ở trạng thái trọng thương cũng đủ hiểu thân phận kẻ này vô cùng đặc thù.

Xong xuôi đám người cũng lục tục rời đi tiến về He He trấn.

Quay lại vị trí cuộc ác chiến giữa Lý He He và con dã thú sói đầu đan kia lúc này ở đây lại bất ngờ xuất hiện một bóng người, chỉ thấy đây là một nam tử anh tuấn tuổi khoảng 15, hắn cao khoảng 1 mét 8 khuôn mặt anh tuấn trên lưng có đeo một thanh đại đao, chỉ thấy hắn nhíu lấy đôi mày kiếm sau đó lẩm bẩm:

“Nhiều xác dã lang như vậy, công kích lại còn là nhất kích tất sát người này là cao thủ a”

Thế nhưng hắn cũng không để ý quá nhiều mà trực tiếp thu lấy mấy cái xác con sói này bao gồm cả con sói đầu đàn kia vào nhẫn chứa đồ sau đó trực tiếp rời đi mà không hề biết rằng, một lần cơ duyên của mình đã bị kẻ khác hớt tay trên.

Còn về phần Lý He He đúng lúc này âm thanh quen thuộc của hệ thống lại vang lên:

“Tinhh! Hệ thống kiếm tra xác nhận kí chủ gây nhiễu loạn tới nội dung cốt truyện, đánh giá nhiễu loạn cỡ lớn thưởng tặng kí chủ 100 vạn điểm He He”

Nghe thấy âm thanh này khóe miệng của Lý He He He không nhịn được mà cười toe toét, thấy thế Kim lão bên cạnh không nhịn được mà hỏi:

“Thiếu gia, ngài không sao chứ?”

Nghe vậy Lý He He miệng treo tiếu ý lắc đầu nói:

“Không sao, không sao a haha”

Yên lặng một chút, Kim lão không nhịn được hỏi:

“Thiếu chủ! lão giả trong xe kia là ai vậy? có vẻ vô cùng lợi hại a!”

Nghe vậy Lý He He bèn cười nói:

“Nguyên anh lão quái đấy nhớ đối sử cho cẩn thận”‘hít’Kim lão nghe vậy thì lập tức hít khí lạnh, thế nhưng chỉ thấy Lý He He vỗ vai hắn nói:

“Việc đó không cần quá chú ý ta sử lý là được rồi, còn về việc ta phân phó làm ổn thỏa cả chứ!”

Nghe thế Kim lão cũng nghiêm lại sắc mặt, hắn biết phận làm nô không nên hỏi nhiều vì thế ổn định lại tâm tình sau đó nói:

“Thiếu chủ phân phó lão phu sao dám chậm trễ!”

Nghe thế Lý He He cũng là thu hồi vài phần tiếu ý có chút nghiêm túc lắng nghe:

“Tên tiểu tử Bá Thiên kia có vẻ là chuyển đến đây vào hai tháng trước, theo như lão nô dò hỏi thì hắn đi lạc tới đây khi đó cả người trọng thương sau đó được dân làng giúp đỡ sau đó ở lại nơi này, hơn nữa thực lực người này cũng khá đáng chú ý, theo như chiến tích của hắn đạt được qua người dân kể lại đại loại có thể phỏng đoán là luyện khí tầng 8 tầng 9 hơn nữa là có thể vượt cấp khiêu chiến!”

Nghe vậy Lý He He cũng phải âm thầm gật đầu thầm nghĩ:

“Qủa là nhân vật chính do ta tạo ra, rất có phong thái a nhưng không sao nếu ngươi không an phận lão tử cũng sẽ sử lý ngươi”

Sau đó hắn lại trầm tư chốc lát sau đó nói:

“Phân phó người của chúng ta tạm chú ở đó quan sát nhất cử nhất động của hắn, có dị động lập tức bao cho ta rõ chưa!”

“Vậy thưa thiếu chủ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK