Lý He He cứ một đường mà đi bỏ lại hai cha con Lục Bằng và Lục Tiểu Nhu sững sờ một lúc, thế nhưng bọn họ cũng không biết làm cách nào vì người giờ cũng đã đi xa, sau một lúc Lục Bằng mới quay lại nhìn cô con gái yêu của ông mà nói:
“Aizz! Lúc đầu ta đã hiểu nhầm Lý thiếu gia, có vẻ như hắn cũng không phải là người xấu như trong lời đồn a!”
Lục Tiểu Như ở một bên nghe vậy thì cũng hồi tưởng lại những hành động của Lý He He từ khi xuất hiện trong tiệm của nhà nàng, khi hắn có cử chỉ và lời nói lễ độ, cũng không hề hống hách như trong lời đồn trong trấn, hơn nữa lại còn rất biết làm cho người khác cảm thấy vui vẻ, vì thế mà nàng cũng gật đầu đồng thuận với cha mình, sau đó nói:
“Phụ thân, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút a dù sao cũng nhận tiền cọc của người ta rồi, cũng nên làm tốt một chút a”
Nghe thế, Lục Bằng cũng là gật gật đầu, lão biết tiền cọc trong lời con gái nói chính là chiếc nhẫn chữ vật kia, thế nên cũng nhẹ giọng nói:
“Được rồi, chúng ta đóng tiệm sau đó chuẩn bị đồ đặc một chút sáng mai sẽ vào rừng sớm a, dù sao cũng có mấy ngày chưa đi rồi không biết trừng lần này sẽ còn có thảo dược chất lượng tốt một chút a”
Lục Tiểu Nhu nghe vậy cũng là gật gật đầu sau đó cả hai người bắt đầu đi dọn dẹp quán bắt đầu đóng cửa mà chẳng hề biết rằng tai nạn sắp dáng xuống trong chuyến đi sắp tới.
Quay lại với Lý He He, hắn trở lại phủ đệ của mình lập tức cho gọi Kim lão, chỉ một lát sau Kim lão cũng lập tức đẩy cửa tiến vào, chắp tay cung kính nói:
“Thiếu gia cho gọi lão nô!”
Lý He He thấy Kim lão đi vào thì cũng không lòng vòng lập tức đi thẳng vào vấn đề nói:
“Sự tình ta phân phó ngươi làm tới đâu rồi?”
Nghe thế Kim lão lập tức cung kính đáp:
“Thưa thiếu gia, sự tình ngài phân phó lão nô đã hoàn thành ổn thỏa rồi!”
Nghe thế Lý He He lập tức hỏi:
“Bao nhiêu người, tu vi ra sao?”
“Thưa thiếu gia, tổng cộng có bảy người trong đó có bốn kẻ tu vi luyện khí tầng 6, hai kẻ có tu vi luyện khí tầng năm, một kẻ có tu vi tầng bốn”
Lý He He nghe vậy thì rơi vào suy tư một lát, sau một lúc hắn nở nụ cười lạnh lùng nói:
“Nghe đây, ngày mai ngươi làm như này, như thế này và như thế này nữa! Nhớ, phải làm thật gọn gàng và sạch sẽ không được để lại bất cứ một dấu vết nào! Rõ chưa?”
Kim lão nghe hắn phân phó một lúc, trong ánh mắt biến ảo liên tục, trong lòng cũng là hơi khiếp sợ thủ đoạn của Lý He He thế là hơi e dè nói:
“Thiếu gia, việc này có vẻ hơi mạo hiểm a, không khéo còn bị phản tác dụng”
Lý He He nghe thế thì mỉm cười haha nói:
“Việc này không cần ngươi phải lo lắng, cứ theo phân phó của ta mà làm”
Kim lão thấy trong mắt thiếu gia nhà mình ẩn chứa sự tự tin mãnh liệt thì cũng không nói gì nữa, lão cũng rõ ràng thiếu gia nhà mình gần đây đã có nhiều thay đổi lớn mà lão cũng chẳng thể đoán biết được vì thế cũng cung kính gật đầu sau đó lui ra đi sắp xếp sự việc.
Mà khi Kim lão đi ra tới của, bất ngờ Lý He He lại gọi hắn lại sau đó đưa cho lão một chiếc bình ngọc sau đó mỉm cười cho lão lui ra.
Thấy thế Kim lão hơi nghi hoặc nhưng vẫn là cung kính lui ra, sau khi cánh cửa được đóng lại, Lý He He cũng thu lại nụ cười ý niệm lóe lên một cái, chiếc giới chỉ trên tay lóe lên một cái sau đó lập tức trên tay lại đã xuất hiện một bình ngọc.
Lý He He từ từ mở bình ngọc ra dược ra, chỉ thấy bên trong có ba viên đan dược màu xanh lục tỏa ra một loại khí tức khiến con người ta cảm thấy vô cùng thư thái và dễ chịu, Lý He He đổ ra một viên sau đó lẩm bẩm:
“Thăng linh đan! Sử dụng để tăng tu vi cho tu sĩ luyện khí và trúc cơ, quả thực đồ của cường giả cho đúng là hàng tốt a”
Sau đó hắn không nói một bỏ viên đan dược vào trong miệng bắt đầu quá trình luyện hóa đan dược, hiển nhiên đây là đồ tốt mà cường giả của Vạn Kiếm Tông tặng cho hắn trước lúc rời đi.
Tối hôm đó, trong một gian phòng nhỏ của Lục gia lúc này Lục Tiểu Nhu giờ mới dọn dẹp xong cửa hàng, lúc này nàng mới có thời gian nghỉ ngơi và xem xét chiếc nhẫn của Lý He He đưa sau một ngày dài mệt mỏi:
“Không biết chiếc nhẫn bên trong đó ra sao a, phải kiểm tra một chút mới được!”
Nghĩ là làm, Tiểu Nhu bắt đầu lấy nó ra và nghiên cứu nàng nhớ rõ ràng chỉ cần nhỏ một giọt máu lên đây sau đó truyền ý niệm của mình vào bên trong đó là có thể tùy ý sử dụng thế nên lập tức mỹ nhân cắn nhẹ ngón tay bắt đầu nhỏ máu nhận chủ chiếc giới chỉ.
Giọt máu đỏ tươi nhanh chóng rơi trên chiếc nhân, Lục Tiểu Nhu cũng ngay lập tức tập chung tinh thần bắt đầu thăm dò bên trong chiếc nhẫn, thế nhưng chỉ sau một lát mắt nàng mở lớn khó mà tin được những gì mình nhìn thấy bên trong, hít sâu một hơi tiểu mỹ nhân lập tức điều động ý niệm, chỉ thấy chiếc nhẫn trên tay nàng lóe lên liên tục, sau đó là một vài thứ đồ lóe lên xuất hiện trên chiếc giường nhỏ của nàng.
Nào là váy dạ hội, trang sắc quý báu, giày dép, quần áo cùng son phấn mỗi thứ đều có mấy loại và còn có thêm một bức tranh nữa, mà nhìn thấy bức tranh này Lục Tiểu Nhu thì cảm thấy sững sờ cùng bất ngờ vì trên bức họa này đang có một cô gái trẻ.
Cô gái thân mặc bộ quần áo giản dị, sau lưng là một chiếc giỏ chứa đựng thảo dược mà động tác của cô gái kia cũng là đang hái lượm thảo dược trên mặt đất, không nhưng thế trên khuôn mặt thanh thuần kia còn đang treo một nụ cười tươi tắn, mà cô gái này không ai khác chính là Lục Tiểu Nhu.Điều này khiến nàng không kiềm được mà khóe miệng bất giác nở nụ cười, sau đó cẩn thận mà thu lại bức tranh kia rồi mới nhìn sang một đống đồ còn lại không ngừng cầm lên mà ướm thử vào người khiến ánh sáng trong căn phòng nhỏ tới tận khuya mới được tắt đi.Ở một nơi khác trong He He trấn, lúc này một thiếu niên người toàn là máu đang tiến về con thác nước gần nhà, thiếu niên dáng người cao lớn, khỏe khoắn và mạnh mẽ, kết hợp thêm khuôn mặt anh tuấn của hắn có thể nói là một mỹ nam theo phong cách châu âu.
Mà người này không ai khác chính là Bá Thiên, sau khi Bá Thiên thả đi hai tiểu đệ của Lý He He dạo gần đây hắn cũng không còn cảm nhận được có người theo dõi mình nữa, thế nhưng không vì như thế mà hắn cảm thấy thỏa mái hơn mà hoàn toàn ngược lại.
Hắn lại có một cảm giác khác còn khó chịu hơn nữa, chính là cảm giác sắp mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trong đối với bản thân, nhưng Bá Thiên nghĩ mãi mà không hiểu được thứ quan trong đó là gì và tại sao lại như vậy, thế là sau một hồi suy đi nghĩ lại hắn mới đưa ra kết luận là do thực lực của bản thân còn quá yếu thế nên dạo gần đây ‘kẻ điên’ này lại càng hăng say tu luyện.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Bá Thiên lại vào rừng sau đó chiến đấu vì thế mà thực lực của hắn cũng đã tiến thêm một bước đạt tới luyện khí tầng 9, quả thực là tốc độ chỉ có nhân vật chính mới có thể đạt được.‘ầm’Nhảy xuống thác nước, Bá Thiên bắt đầu tẩy rửa cơ thể toàn máu me của mình nhưng cảm giác khó chịu kia lại chẳng hề giảm bớt mà còn tăng lên thêm vài phần, hắn có cảm giác từ trong cõi u minh luôn có một giọng nói hối thúc mình phải vào rừng, nhưng để làm gì thì lại chẳng ai nói.
Hít sâu một hơi, Bá Thiên lặn thật sâu xuống dưới thác nước sau đó cũng đưa ra quyết định sáng sớm mai sẽ tiến vào rừng một lần nữa sau nếu vẫn không có sự tình gì đặc biệt cũng đã đến lúc hắn phải rời đi khỏi cái trấn nhỏ này rồi.
Danh Sách Chương: