• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói xa lạ từ bên ngoài vang lên thu hút sự chú ý của hai người Lục Tiểu Nhu và Lục Bằng, chỉ thấy lúc này một tên thanh niên tiến vào.

Người này thân mặc một bộ y phục màu trắng, thân hình có chút gầy gò nhưng đôi mắt hắn lại vô cùng sáng tỏ hữu thần, tay hắn chắp sau lưng tạo ra cảm giác khá tiêu sái khi người khác nhìn vào, mà nhìn thấy nam tử tử Lục Bằng lập tức biến sắc hắn tức khắc tiến ra ngoài nghênh đón nói:

“Lý lão gia a, không biết ngọn gió nào đưa ngài đến tiểu tiệm của ta a!”

Mà nam tử này không ai khác chính là Lý He He, thấy thế hắn cũng mỉm cười hiền hòa nói:

“Tiệm ngươi bàn thảo dược ta không đến thảo dược thì mua gì chứ, haha”

Nói xong hắn thâm ý nhìn về phía Lục Tiểu Nhu một cái, mà cái nhìn này khiến hắn lập tức sững sờ trong lòng ê ẩm mà cảm thán:

“Họa quốc ương dân a, sao bổn thiếu lại có thể tạo ra một mỹ nữ tuyệt thế như vậy chứ, ôi khuôn mặt đáng yêu thanh thuần kia! Không được không được bổn thiếu không thể để cái tai họa này đi hại người được a, haizz ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây a”

Buông vài lời dắm thối trong lòng, Lý He He cũng cố gắng rời mắt đi khỏi khuôn mặt thanh thuần chứa đầy khí tức thanh xuân kia thế nhưng hắn đâu có biết rằng hình tượng của mình trong lòng Tiểu Nhu lại có chút sấu, vì lúc này trong bụng này cũng đang thầm chê bai hắn:

“Trẻ như vậy mà thích gọi lão gia! Kẻ này có bị sao không chứ hừ! Thảo nào mà để kẻ khác hoành hành trong địa bàn của mình cũng không biết”

Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng Lý He He trong tiềm thức của mọi người dân trong He He trấn vẫn là một đại lão bản mà Tiểu Nhu cũng không ngoại lệ thế nên khi thấy Lý He He đưa mắt nhìn mình, nàng này cũng thi lễ nói:

“Tiểu nữ Lục Tiểu Nhu ra mắt Lý lão gia”

Lý He He nghe thế thì cũng chỉ cười cười sau đó nói:

“Haha mọi người cứ tự nhiên a, cũng đừng gọi lão gia này lão gia kia a, bộ trông ta già lắm hả, cứ gọi Lý thiếu là được rồi”

Nghe thế thì Lục Bằng lập tức xua xua tay cười vội nói:

“haha Lý thiếu cứ đùa, sao chúng tôi dám nói Lý thiếu như vậy a”Ở một bên, Tiểu Nhu cũng là bé ngoan gật đầu ứng thuận theo cha mình, thấy hai người này có vẻ cũng khá phối hợp Lý He He cũng hài lòng cười một cái sau đó tiếp tục nói:

“Ta nghe nói tiệm của các ngươi gần đây có vẻ làm ăn không được tốt lắm phải không?”

Lục Bằng nghe Lý He He nghe vậy thì sững sờ một chút thế nhưng hắn cũng suy nghĩ rất nhanh sau đó lập tức xua tay nói:

“Haha Lý thiếu nói đùa, việc làm ăn nhà ta làm sao có thể không tốt được a cảm tạ Lý thiếu đã quan tâm a”

Lý He He nghe thế thì nhíu mày lại, còn ở một bên Tiểu Nhu tính cách còn chút trẻ con bồng bột thế là lập tức hô nhỏ:

“Cha, không phải…”

Nghe thế, lập tức Lục Bằng xoay người lại nghiêm mặt nói:

“Trẻ con thì biết cái gì!”

Nghe phụ thân giọng nói có chứa chút tức giận trách cứ mình điều này khiến Tiểu Nhu sững sờ, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị phụ thân nặng lời một lần nào dù là có làm sai khiến thảo dược thất thoát thì lão cha nàng cũng chỉ nhẹ nhàng chỉ bảo mà thôi chứ đã có bao giờ bị phụ thân nặng lời như vậy, điều này khiến khóe mắt tiểu cô nương thanh thuần có chút đỏ lên, thế nhưng nàng cũng chỉ cúi đầu cũng không nói thêm lời nào nữa.

Mà Lục Bằng lúc này cũng phát hiện mình có chút nặng lời với cô con gái của mình thế nhưng lão cũng hết cách, lão là người đã từng trải biết rõ cái là ân tình, thứ này đối với người trong nhà thì không nói làm gì nhưng giữa người với người thì lại là một chuyện khác.

Huống hồ, lão cũng nghe loáng thoáng về danh tiếng của Lý He He kết hợp thêm việc trong nhà có cô con gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu điều này mới khiến cho Lục Bằng không dám mở lời nhờ vả với một đại tài chủ như Lý He He, mà trước lúc Lý He He đến lão cũng thầm nghĩ nếu sự tình này không thể giải quyết được thì rời khỏi cái trấn này hoặc đổi nghề cũng được chứ việc liên quan tới hạnh phúc con gái lão không thể nào lấy ra mạo hiểm được.

Còn ở một bên Lý He He nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười, hắn tuy chưa từng làm phụ thân thế nhưng cũng hiểu rõ đạo lý đi ngàn dặm đường không ai tốt bằng phụ mẫu, lại kết hợp thêm thanh danh có chút bết bát của mình thế nên Lục Bằng mới nói như vậy thế nên hắn cũng không trách Lục Bằng mà vỗ tay nói:

“Đem bọn chúng vào đi!”

Chỉ thấy âm thanh vừa đứt, trong của tiệm nhỏ của gia đình Lục Bằng bỗng nhiên lại có thêm mấy người tiến vào mà bên trong đám người này có hai kẻ đang bị trói lại.

Mà nhìn thấy cả này hai người Lục Bằng và Tiểu Nhu đều kinh hô, mà Tiểu Nhu còn trực tiếp nói:

“Là các ngươi!!!”

Nghe thế Lý He He ra vẻ hiếu kì nói:

“Lục tiểu thư biết mấy người này sao!”

Thấy tên họ Lý này gọi cô thôn nữ như mình là tiểu thư, Tiểu Nhu có chút tiểu ngại ngùng thế nhưng vẫn là gật gật đầu nói:

“Bọn họ chính là hai người mà 3 ngày trước đến đây mua hết dược liệu nhà ta với giá rẻ!”

Lý He He nghe thế thì gật gật đầu làm ra vẻ đã hiểu nói:

“Thế nên các ngươi không bán dược liệu cho bọn họ và bọn chúng phá đám việc làm ăn của các ngươi sao!”

Lục Bằng và Tiểu Nhu kinh ngạc hai mắt mở lớn chỉ thiếu nói ra câu ‘sao ngươi biết?’Lý He He nghe hai người có biểu cảm như vậy thì mỉm cười nói:

“Các ngươi quên đây là địa bàn của ai sao!”

Thế nhưng lập tức sắc mặt Lý He He nghiêm lại, nhìn về phía Lục Bằng trầm giọng nói:

“Lục Bằng! Ngươi để ta vô cùng thất vọng a”

Lục Bằng nghe thế thì giật mình lúng tùng không biết đáp lại ra sao, còn Tiểu Nhu bên cạnh cũng là hơi mím môi không biết tên họ Lý này đang muốn làm gì.

Chỉ thấy Lý He He nói tiếp:

“Các ngươi làm ăn trong địa bàn của Lý gia ta, đóng thuế đầy đủ cho Lý gia để nhận được thứ gì?”

Lục Bằng nghe thế thì ngẩn ra, đang định trả lời thì lại thấy Lý He He nói:

“Để ta nhắc lại cho ngươi nhớ luôn, chúng ta Lý gia không nhận không của ai bất cứ thứ gì mọi người đều hợp tác để đôi bên cùng có lợi thế nên Lý gia ta cũng có trách nghiệm bảo vệ những người hợp tác với Lý gia mà các ngươi ở đây bị người ta chèn ép, phá quán lại không hề thông báo cho Lý gia để được giải quyết, nếu không phải sáng nay ta có chuyện cần mua thảo dược thì chắc chắn không thể phát hiện ra được sự tình này! Hừ, ngươi thử nói xem Lục Bằng đây có phải là muốn hủy hoại uy tín của Lý gia ta trong He He trấn không?”

Cơ hồ là nói câu cuối cùng, giọng nói của Lý He He trở nên có chút lạnh lùng và phẫn nộ, có vẻ như việc Lục Bằng không chịu đi báo quan gây thiệt hại lớn cho Lý gia vậy.

Nghe thấy thế, hai tên đang bị đám người trói quỳ ở một chỗ kia hai mắt kinh ngạc muốn trừng rớt ra ngoài trong lòng bọn họ lúc này cũng đã là thán phục sát đất:

“Không hổ là Lý thiếu gia a, vừa ăn cướp lại còn la lớn như vậy a quả thực là tuyệt định diễn xuất”

Còn về phần Lục Bằng và Tiểu Nhu lúc này thì đã kinh hãi không thôi thế nên hai người bọn họ cũng không để ý thần thái của hai kẻ đang bị trói kia, mà lúc này chỉ thấy Lục Bằng há miệng ấm úng không nói nên lời:

“Ta, ta .. không phải a”

Thế nhưng mấy lời nói kia của Lý He He quả thực là kín hết chỗ nói khiến cho lão Lục nhất thời không nghĩ ra được cách trả lời ra sao điều này khiến lão càng gấp lời nói lại càng trở nên ấp úng.

Nhưng lúc này chỉ thấy Tiểu Nhu bước lên trước nhìn thẳng Lý He He có vẻ như nàng muốn ra trận giúp cha mình giải vây rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK