Chỉ thấy lúc này tên tiểu đệ run rẩy nói:
“Ta và lão đại thấy thiếu hiệp có thanh đao vô cùng quý giá vì…. vì thế mà túng quá hóa liều nên mới giám cả gan theo dõi thiếu hiệp sau đó mới lợi dụng việc hợp tác săn bắt dã thú mà lợi dụng thời cơ hic hic, chúng ta quả thực chỉ là bị tiền tài che mắt a, thiếu hiệp tha mạng a trên ta còn có mẹ già, dưới còn có con thơ nếu ta chết đi quả thực bọn họ sẽ chết đói a”
Nghe tên này nói thế, Bá Thiên nhíu mày thật sâu cũng không vội tin tưởng tên này mà trực tiếp đánh ngất hắn sau đó tiếp tục dội nước cho tên còn lại.‘Ầm’Nước lạnh khiến cho thân thể tên này run lên một cái, sau đó lập tức lim dim mở mắt mà thức đập vào mặt hắn đầu tiên chính là khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của Bá Thiên, chỉ thấy Bá Thiên dơ đao lên chỉ thẳng vào tên tiểu đệ của hắn nói:
“Tên kia đã khai hết rồi, còn ngươi thì sao? Nói cho ngươi biết đao của ta cũng lâu rồi chưa có chém ai nó cũng đang rất khát máu đấy”
Nghe thế tên này nuốt nước bọt cái ực, hắn nhìn qua tiểu đệ mình sau đó lại quay ra nhìn Bá Thiên bắt đầu khóc lóc kể lể, thế nhưng quả thực nội dụng cũng chẳng khác tên kia là bao chỉ là chi tiết thủ đoạn thêm mà thôi.
Nghe vậy Bá Thiên sắc mặt lại rơi vào suy tư, thấy tâm tình Bá Thiên có vẻ trầm trọng tên lão ca lập tức sụt sịt cầu xin:
“Thiếu hiệp a, ta trên còn có vợ dại dưới còn có con thơ nếu ta chết đi bọn họ phải làm sao a, chẳng phải con ta sẽ phải có thêm một thúc thúc a thiếu hiệp tha mạng a”Đáp lại hắn chỉ là một cú đấm vang giòn của Bá Thiên khiến tên này cũng trực tiếp chịu chung số phận giống tên tiểu đệ mình chính là bất tỉnh nhân sự, Bá Thiên nhìn lấy hai tên này nhíu mày suy tư:
“Chẳng lẽ ta nghĩ nhiều sao!”
Sau hồi suy nghĩ cuối cùng Bá Thiên cũng bỏ đi, hắn cũng không giết hai kẻ này dù sao tham lam cũng là bản chất của con người và bọn họ cũng chưa kịp làm gì ảnh hưởng tới mình mà Bá Thiên cũng không phải loại người đụng là chạm va là chém, thế nên mới bỏ qua cho hai tên kia, thế nhưng hắn đâu có biết.
Tiểu đệ được thực hiện nghiệm vụ này đều đã được trả qua tập huấn nghiêm ngặt dưới giáo trình do chính Lý He He nghĩ ra để điều hành đám người dưới chướng mà giáo trình tập huấn này chính là có tên: nuôi ngươi nuôi cả nhà ngươi.
Khi đó, Lý He He trực tiếp kêu Kim lão chi ra số tiền cực lớn trực tiếp bao nuôi gia quyến của mấy tên tiểu đệ nhà mình đương nhiên hắn cũng đã dặn giò Kim lão kỹ càng:
“Nói với đám người phía dưới, làm tốt cả nhà đều hưởng phúc nếu làm không tốt có thể sửa, nhưng tuyệt đối không được làm trá vì nếu dám trá với Lý He He hắn không chỉ bản thân bị tội ngay cả người thân cũng phải chịu chung số phận”
Mà số phận của sự phải bội của thế giới thực lực vi tôn này không thể nghi ngờ chính là cái mạng có thể nói chung tâm với hắn có thể hưởng phúc cả nhà còn nếu dám phản hắn ngay cả chỗ chôn thây cũng không có mà khi mệnh lệnh này vừa gia cũng có không ít người rời đi nhưng chẳng thiếu kẻ ở lại, và đương nhiên hai kẻ này cũng chính là người ở lại.
Còn về phần mấy câu trả lời kia chính là hậu chiêu của Lý He He, hắn rất rõ ràng người mình đang theo dõi là ai, chính là nhân vật chính a mà mấy kẻ này có tính cảnh giác và đề phòng cực cao hơn nữa lại là thực lực cực cường trong cùng cấp vì thế nếu không phải Kim lão gia tay mà là mấy tên tiểu đệ thì đương nhiên hắn cần phải để lại đường lui cho mình, vì vậy mới có một màn đối đáp kia.
Nếu không để Bá Thiên biết được Lý He He là người đứng sau màn thì quả thực là một rác rối không hề lớn dù sao bị một nhân vật chính nhìn chằm chằm cũng chẳng tốt đẹp gì a.
Quay lại He He trấn, trạch viên Lý gia lúc này trên bàn đang có hai vị lão giả và một vị tiên tử đang ngồi trên bàn đá dùng cơm, đằng xa chính là Lý He He đang bưng bê thứ gì đi tới, chỉ thấy hắn cười nói:
“Sư tôn, Nhược tiền bối, Liễu sư tỉ mọi người thấy sao a mấy món này chính là ta tự tay làm để khoản đại mọi người đó!”
Nghe Lý He He nói thế, Chu lão đầu tính tình thẳng thắn không nhịn được mà khen:
“Tiểu tử không ngờ a, ai mà ngờ được một tên công tử như ngươi lại biết cả trù nghệ nữa lại còn nấu ăn tốt như vậy a”
Nghe Chu Dã không tiếc lời tán dương, bên cạnh lão Nhược bà bà chính là sư tỉ của Chu Dã cũng dùng ánh mắt tán tưởng và bất ngờ nhìn về phía Lý He He, bà cũng bị bất ngờ về khả năng trù nghệ của Lý He He.
Mặc dù đã chiếm được hảo cảm của hai trên ba người trong bàn ăn, thế nhưng nữ chủ vẫn không thèm nhìn hắn mặt cái, chỉ lạnh lùng nói:
“Cũng chỉ là sắc tặc có chút tiểu môn đạo thôi, ra bên ngoài người khác cũng không nhìn món ăn của ngươi”
Hiển nhiên người này không ai khác chính là Liễu tiên tử, Liễu Như Băng còn về nguyên nhân không thể nghi ngờ chính là những hành động sấu xa kia của Lý He He khiến nàng vẫn còn khó chịu thế nên mặc dù ăn tới bụng nhỏ có chút chướng lên nhưng vẫn không thèm cho hắn sắc mặt tốt, mà về phần Lý He He hắn nghe thấy thế cũng không hề tỏ thái độ gì mà chỉ cười cười chắp tay nói:
“Liễu sư tỉ dậy phải, sư đệ thụ giáo”
Chẳng biết cố ý, ánh mắt của Lý He He hơi liếc về chiếc eo nhỏ đang hơi nhô lên kia của Liễu Như Băng, mà phát hiện ra ánh mắt của tên này Liễu Như Băng vừa tức và thẹn nhưng cũng chẳng làm gì được tên này chỉ biết hừ lạnh không thèm nhìn hắn nữa.
Mà Chu Lão bên cạnh thấy thế thì cũng chỉ biết dơ ngón cái về phía Lý He He nói:
“Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên sư tôn thấy chưa bị nha đầu này chém sau khi dám trêu ghẹo nàng đấy!”
Nghe vậy, Lý He He chỉ biết gãi gãi mũi cười cười cũng không nói gì, còn về Liễu tiên tử nghe thế thì ngẩn ra quả thực nàng chưa bao giờ để kẻ dám trêu ghẹo mình yên ổn cả, mà như nghĩ tới chuyện gì Liễu Như Băng sắc mắt lại đỏ thêm một phần.
Ngồi ở giữa hai người Nhược bà bà cũng chỉ cười cười, sau đó mở lời:
“Được rồi, chúng ta cũng đã đến lúc hồi tông rồi không sẽ để tông chủ lo lắng a”
Nghe vậy ánh mắt của bà lại rơi vào người Lý He He, sau đó trên tay bất ngờ xuất hiện một chiếc nhẫn chữ vật nhẹ nhàng đưa về phía Lý He He nói:
“Tiểu tử đây coi như quà cảm ơn vì bữa cơm này, nhớ làm cho tốt mong có thể ăn cơm ngươi nấu ở Vạn Kiếm Tông”
Thấy thế Lý He He cũng không làm dáng vì dù sao quan hệ của hai người cũng không quá mức thân thiết vì thế nếu cố từ chối sẽ là bất kính với tiền bối nên hắn lập tức tiếp lấy chiếc nhẫn sau đó chắp tay cam tạ:
“Vãn bối nhất định sẽ không để Sư tôn, Nhược tiền bối và Liễu sư tỉ thất vọng!”
Thấy thế Nhược bà bà cũng hài lòng gật đầu sau đó phất tay đã ngự không mà lên hiển nhiên là để lại không gian cho mấy người sư đồ Chu Dã.
Mà Chu lão đầu cũng không nói nhiều chỉ vỗ vỗ vai tên này một cái sau đó cũng ngự không phí hành, lão cũng không quên bắt lấy hai tên đồ đệ kí danh bên ngoài kia, còn về phần Liễu Như Băng chính là đồ đệ mà lão cưng chiều và làm lão mát mặt nhất nên đã trực tiếp ban cho nàng một kiện pháp bảo phi hành nên việc di chuyển cũng không lo lắng.
Lý He He nhìn Liễu Như Băng, hắn cố gắng nhìn ghi nhớ dung nhan này trong lòng thì hô to:
“Mau đem hàng ra hệ thống!”
Lập tức trên tay Lý He He đã xuất hiện một bức họa, trên thấy trên họa là một vị tiên tự có ánh mắt vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài cùng bộ cung trang trắng như tuyết khiến khí chất nàng trở nên vô cùng cao lãnh, chỉ tiếc là dung nhan kia lại bị một tấm lựa mỏng che đi, mà lúc này chỉ thấy Lý He He mở lời:
“Sư tỉ! Đây coi như là một chút tấm lòng của sư đệ mong tỉ tỉ đừng ghét bỏ a”
Thấy thế, trong mắt Liễu Như Băng lóe lên một cái nàng cũng nhìn hắn mặt cái sau đó tiếp nhận bức tranh sau đó ngự kiếm mà lên, khi bóng người dần khuất nơi chân trời chỉ thấy một âm thanh lạnh lùng vang lên trong đầu hắn:
“Hẹn ngươi ở tông môn!”
Danh Sách Chương: