• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý He He lập đi lập lại động tác của mình vài ba lần sau thế nhưng vẫn chưa thấy Lục Bằng có bất cứ phản ứng gì, mà nhìn thấy phụ thân mình vẫn chưa chịu thức tỉnh, Lục Tiểu Nhu lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng nước mắt lại lã chã rơi.

Thế nhưng nàng cũng không phải nữ nhân ngu ngốc, nhìn thấy Lý He He chỉ là một người không thân không thích thế nhưng lại vẫn ra tay giúp đỡ mình vô điều kiện như vậy thậm trí giờ trên khuôn mặt của hắn vẫn còn lấm tấm mồ hôi kia chắc là đã hao tốn thể lực nhiều rồi.

Vì thế nàng nhẹ nhàng đi tới cạnh bên thi thể phụ thân của mình sau đó nhìn về phía Lý He He sau đó nhẹ giọng nói:

“Lý công tử!”

Giọng nói nhẹ nhàng, cô tịch và đau đớn vang lên khiến Lý He He hơi nhíu mày lại nhìn về phía nàng, chỉ thấy Tiểu Nhu cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ nhìn hắn rồi nhẹ lắc đầu một cái đầy bi thương.

Sau đó ánh mắt lại trở nên ôn nhu nhìn về phía phụ thân mình nhẹ giọng nói:

“Lý công tử, tiểu nữ có thể nhờ công tử một việc cuối cùng có được hay không?”

Lý He He nghe thế thì sững sờ nhưng vẫn là nhẹ giọng nói:

“Nàng cứ nói đi, ta sẽ giúp!”

Trong thời khắc này, Lý He He cũng vô cùng rõ ràng mình cần phải nói gì hắn không cần phải buông những lời nói ba hoa mà chỉ cần dùng vài từ đơn giản cùng giọng nói chân thành thôi là đã đủ rồi.

Quả nhiên, chỉ thấy Lục Tiểu Nhu nhẹ giọng nói tiếp:

“Công tử có thể giúp ta đưa phụ thân về nhà được không? Ta không muốn ông ấy ở lại nơi hoang sơn dã lĩnh này nữa!”

Nghe thấy vậy, Lý He He cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái sau đó cũng là lấy ra một tấm lụa trắng bắt đầu quá trình cất giữ thi thể của Lục Bằng thế nhưng khi cánh tay hắn vừa chạm vào phần da thịt lộ ra của Lục Bằng lập tức Lý He He giật mình.

Lập tức hắn áp tai mình lên phần vị trí trái tim của Lục Bằng nghe ngóng, chỉ thấy lúc này khuôn mặt Lý He He chăm chú tới cực điểm thính giác được vận dụng tới mức tối đa.‘thình thịch’Một âm thanh rất khẽ vang lên từ vị trí trái tim của Lục Bằng, lập tức sắc mặt hắn kinh hỉ trên nhẫn chữ vật lập tức lóe lên một cái một bình ngọc tương tự giống như chiếc bình ngọc mà hắn đã đưa cho Lục Tiểu Nhu khi nãy.

Không chút do dự Lý He He lập tức đổ toàn bộ những thứ có trong lọ vào miệng của Lục Bằng khiến Lục Tiểu Nhu cảm thấy khá khó hiểu, bởi vì ban nãy khi tới đây nàng cũng đã sử dụng toàn bộ thứ mà Lý He He đưa với chỉ một mục đích là cầu may, thế nhưng mọi thứ lại chẳng thể đem lại bất cứ một giá trị nào cả.

Thế nhưng Lý He He lúc này lại sử dụng vật kia một lần nữa khiến nàng khó hiểu thế nhưng chẳng để nàng phải thắc mắc quá lâu, Lý He He lại lập tức áp sát trái tim của Lục Bằng một lần nữa:

“Thình thịch thình thịch thình thịch”

Mà ở phía ngoài kia Lục Tiểu Nhu cũng đã chứng kiến một cảnh tượng khiến nàng cả đời không thể quên được, chính là ngón tay của phụ thân nàng vừa mới động đây, mà khi thấy điều này nàng thực sự quá nỗi sợ hãi, nàng sợ mình nhìn nhầm vì thế hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào vị trí cách tay còn sót lại của Lục Bằng.

Thế nhưng lần này nàng đã nhìn thấy, nhìn thấy điều mà nàng mong muốn nhất từ khi sinh ra cho tới nay cánh tay kia lại một lần nữa động đậy khiến cho Lục Tiểu Nhu cảm giác như mình đang giống như có cảm giác từ địa ngục lại bay thẳng lên trên thiên đường vậy.

Lập tức Tiểu Nhu hô lớn:

“Lý công tử, Lý công tử, mau xem mau xem, hình như cánh tay của cha ta vừa động đậy, mau lên mau xem”

Mà như để xác nhận lời nói của Tiểu Nhu, Lý He He đang nghe nhịp tim của Lục Bằng cũng lập tức kinh hỉ vạn phần, quả thực tiếng tim đập đã tốt hơn khi nãy một chút thế nhưng vẫn rất nhỏ vì thế hắn sợ nếu mình nghe nhầm và nói ra kết quả nhưng sự thật lại không phải như thế sẽ khiến cô gái nhỏ kia sẽ lại chịu thêm tổn thương như thế nào chứ.

Nhưng khi nghe được giọng nói của Lục Tiểu Nhu, Lý He He cũng lập tức kinh hỉ không kém, lập tức quay đầu lại xác nhận lời nói của Lục Tiểu Nhu mà đâu chỉ có thế tên này thậm chí còn hưng phấn tới mức khoa chân múa tay cứ như thể là Lục Bằng mới là cha ruột của hắn chứ không phải cha của Lục Tiểu Nhu.

Mà Tiểu Nhu cũng lập tức chạy tới, ôm lấy cánh tay của phụ thân mình quả nhiên, cánh tay đã không còn lạnh lẽo như ban nãy nữa mà đã có nhiệt độ hơn một chút.

Lập tức nước mắt của cô gái nhỏ chào ra, nàng khóc tu tu vì xung sướng mà Lý He He cũng là hưng phấn không thôi mà cái gì làm quá cũng là quá lố chỉ thấy Lý He He trong cơn hứng phấn chẳng biết vì lý do gì mà nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tiểu Nhu cười haha nói:

“Hahaha Tiểu Nhu, ta làm được, ta làm được a”

Chưa kịp để nàng trả lời, ánh mắt đã mở lớn trừng trừng.‘chụt’Dựt lời hắn hôn chụt một cái lên mặt của Lục Tiểu Nhu, tấn công rất bất ngờ nhưng lần này không phải vào trán như lúc trước mà đúng vào cánh môi mềm mại kia.

Mà khi hai đôi môi trạm nhau, Lý He He chỉ cảm thấy cả người run lên cảm giác mềm mại, ấm áp đó khiến hắn khó lòng thoát ra được cứ thế mà giữ lấy đầu nhỏ của Tiểu Nhu mà hôn.

Mà Tiểu Nhu cũng là sững sờ khi bị tấn công bất ngờ như thế, cảm giác lạ lùng ấy khiến cho Tiểu Nhu trong giây lát cũng là mất đi khả năng phản ứng, chỉ đến khi nàng cảm thấy hai cái môi mình bị một vật thể lạ tách ra, sau đó liên tục cọ cọ vào hàm răng của mình mới khiến nàng này tỉnh táo, và cũng lập tức đẩy Lý He He ra.

Còn về phần Lý He He lúc này, hắn chỉ muốn cho mình một cái tất mà thôi:

“Sao lại thò cái lưỡi ra làm cái gì chứ! Thói quen, thói quen a”

Nhưng hắn vẫn là lập tức tỏ ra hối lỗi nói:

“Xin lỗi nàng, tại ta phấn khích quá thế nên không kiềm được mà…”

Mà nghe thấy lời nói áy náy của Lý He He, khuôn mặt Tiểu Nhu lúc này đỏ lại thêm đỏ, trong lòng nàng lúc này cũng là giống như nai con chạy loạn vậy hết sức rối rắm chỉ một mục cúi đầu không giám nói lời nào.

Thấy tình hình có vẻ càng lúc càng trở nên lúng túng lập tức Lý He He chuyển chủ đề:

“Lục lão bản tuy đã thoát khỏi cái chết thế nhưng chúng ta cũng không thể để ông ấy ở đây được, ta sẽ cõng ông ấy về!”

Mà nghe Lý He He nói như vậy Tiểu Nhu cũng lập tức lấy lại tỉnh táo lập tức nói:

“Để ta đi lấy ngựa!”

Sau đó lập tức chạy ra phía khác dắt con ngựa lại đây, mà khi nàng quay lại Lục Bằng đã được Lý He He cõng trên lưng mà không kịp để nàng mở lời, Lý He He đã lập tức nói:

“Lục lão bản còn rất yếu, không thể cưỡi ngựa được ta sẽ cõng ông ấy về nàng sử dụng tuấn mã đuổi theo được chứ!”

Nghe thấy thế Lục Tiểu Nhu cũng là gật đầu nàng biết Lý He He nói đúng nếu để phụ thân đang ở thể trạng kia cưỡi ngựa sợ là sẽ chịu không nổi vì thế cũng không nói gì thêm mà leo lên ngựa cùng Lý He He chạy ra khỏi khu rừng.

Quay lại thời điểm trước đó, khi Lý He He đang chuẩn bị sử lý thi thể của Lục Bằng bỗng nhiên hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể của lão không ngờ lại ấm lên một chút, thậm trí độ co gian của các khối cơ trên cơ thể cũng không còn cứng ngắc nữa mà đã giãn ra không ít, điều này mới khiến cho Lý He He kịp thời làm ra phản ứng.

Có thể nói phản ứng kịp thời của hắn đã kéo gã cha vợ của mình từ quỷ môn quan trở về cũng cứu hắn một bàn thua chông thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK