• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa ngày chôi qua, Lý He He lúc này cũng đã cảm thấy cả người tinh thần mệt mỏi, ủ rũ bởi dòng người nơi đây quả thực là vô cùng đông đúc, khi người qua kẻ lại tấp nập không giảm đi theo thời gian chút nào, thậm trí lưu lượng người lại càng lúc càng trở nên đông đúng hơn.

Bởi vì nguyên nhân này, mà tới giờ phút này Lý He He vẫn là chưa hề phát hiện ra thân ảnh của Bá Thiên, hắn cũng là chú ý tới rất nhiều những của hàng xung quanh nơi đây thế nhưng quả thực cái rắm cũng không thấy chứ đừng nói là một địa điểm nào giống như trong miêu tả của hắn.

Chỉ là lúc này, Lý He He sau thời gian dài tốn công tìm kiếm trong vô vọng đang định tạm thời ghé vào quán nước phía bên đường nghỉ ngơi lấy lại tinh lực sau đó tiếp tục quá trình tìm kiếm của mình thì đột nhiên một hình ảnh đập vào mắt hắn khiến cho Lý He He không thể không giật mình.

Hắn lập tức kinh hãi mà chạy như bay lao tới vị trí kia, miệng cũng không ngừng hô lớn:

“Tay hạ lưu đồ!!!”

Bởi vì sau khi một đoàn người phía trước vừa tách ra để lộ ra con đường phía trước thì bóng dáng quen thuộc mà Lý He He cố gắng tìm kiếm bấy lâu nay đột nhiên xuất hiện.

Càng hỏng bét hơn là bàn tay thô dáp của Bá Thiên kia đang bắt đầu đưa ra để nhận lấy món đồ gì đó từ người chủ tiệm rồi.

Mà khi hình ảnh này xuất hiện trước mắt Lý He He, hắn lập tức đưa ra thứ đồ mà cả hai người Bá Thiên và chủ tiệm đang trao đổi kia khẳng định là cơ duyên mà Lý He He cất công tìm kiếm vì thế mà tên này mới cuống quýt hô lớn như vậy.

Quả nhiên, âm thanh to rõ ràng của Lý He He lập tức thu hút không ít người mà trong đó cũng bao gồm hai người Bá Thiên cùng với người trưởng quầy kia, điều này cũng khiến cho động tác trên tay họ khựng lại trên không trung.

Còn về phần Bá Thiên lúc này, hắn cũng là kinh ngạc không thôi khi chứng kiến được thân ảnh của Lý He He, bởi vì vừa mới đây thôi hắn còn thấy tên này đang ở Hòa thành lêu lổng, thế nhưng không ngờ hiện tại lại đang xuất hiện ở nơi này không khỏi khiến cho lòng Bá Thiên trầm xuống.

Bởi vì trực giác của Bá Thiên cho rằng, kẻ này chính là khắc tinh chuyên đem vận rủi tới cho hắn, ở He He trấn thì bị Lý He He chiếm lấy tiên cơ mà đưa đi mỹ nhân kia, còn ở Hòa thành thì sau khi gặp Lý He He cũng khiến cho hắn gặp phải không ít vận rủi.

Mà cổ nhân có câu, quá tam ba bận vì thế nên Bá Thiên khẳng định tên họ Lý kia nhất định sẽ đem tới vận rủi cho mình thêm một vài lần nữa nên chính vì điều này Bá Thiên lập tức xoay chuyển ý định thật nhanh, lập tức nhìn về phía chủ tiệm nói:

“Lão bản, đây là 500 linh thạch không cần thối!”

Sau đó trực tiếp đưa ra một túi linh thạch nặng trịch tay còn lại cũng là nhanh chóng tiếp nhận thứ đồ trong tay vị lão bản kia sau đó vô cùng dứt khoát mà xoay người rời đi.

Mà về phần Lý He He, khi hắn chứng kiến một màn này thì quả thực là không khỏi giận tới nghiến răng trong lòng chửi ầm lên:

“Con mẹ nó, đây là thái độ đối sử với người đã tạo ra ngươi sao!”

Chỉ là oán giận thì như thế nhưng Lý He He cũng là bất đắc dĩ không thôi, nhưng khi bóng người của Bá Thiên sắp khuất dần trong dòng người Lý He He lúc này cũng là không còn cách nào khác, trực tiếp lôi ra con át chủ bài của mình mà hô lớn:

“Sở Bá Thiên, đứng lại cho lão tử!”

Quả nhiên ba chữ Sở Bá Thiên vừa được thốt ra khỏi miệng của Lý He He, Bá Thiên lập tức khựng lại, sau đó hắn mãnh liệt xoay người ánh mắt cũng biến tới vô cùng lăng lệ ác liệt mà nhìn chằm chằm về phía người vừa phát ra âm thanh kia.

Bởi vì cái tên ‘Sở Bá Thiên’ này trên thế gian này hiện tại chỉ có một mình Bá Thiên biết và hiểu được ý nghĩa của nó.

Mà thấy con mồi đã mắc câu, lập tức Lý He He khóe miệng liền nở một nụ cười lạnh, ánh mắt hắn cũng không hề có chút sợ hãi nào mà nhìn thẳng về phía Sở Bá Thiên, trong đôi con ngươi đen láy cũng là hiện lên một vài tia huyết sắc.

Cứ như thế, giữa dòng người nhộn nhịp đông đúc đang tâm nập di chuyển trên đường nhưng hai thân hình nam nhân cao lớn lại đang bất động như núi, ánh mắt cả hai đều lạnh lùng mà nhìn lấy đối phương, mặc dù khí thế đều không hề phóng xuất thế nhưng trong hai đôi mắt kia cũng đều tỏa ra khí thế vô hình của bản thân.

Khí thế này không phải là do tu vi cao cường tỏa ra, mà hiểu đơn giản chính là ‘uy’, mà đây không phải là uy của những kẻ thường ngôi trên những vị trí cao đã quen mà uy này chính là ‘sát uy’.Đúng vậy, sát uy của Lý He He chính là hình thành do việc hắn thường xuyên chém giết đoạt lấy mạng người mà tự hình thành, lại thêm việc dạo gần đây việc tôi luyện nội tâm cứng cỏi sau mỗi lần chém giết lại càng khiến cho sát uy của Lý He He trở nên cường thinh.

Còn đối với sát uy của Sở Bá Thiên, chúng cũng chính là được hình thành nên trong việc hắn liên tục chém giết và tôi luyện bản thân trong những cuộc chiến với dã thú, yêu thú và những kẻ có ác ý với hắn.

Cứ như vậy, sát uy lạnh thấu sương của cả hai người cứ thế đối trọi với nhau một cách gay gắt, không ai chịu nhường nhịn hai khiến cho không khí nơi đây bắt đầu có chút dồn né lại.

Mà mọi người qua đường nơi đây đều là những thương nhân, vì thế khả năng quán sát của mọi người đều là tương đối nhạy bén, cũng đã phát hiện ra hai thiếu niên cực kì trẻ tuổi này đang dùng uy thế của mình đối trội với nhau.

Mà nội tại của mấy người thương nhân luôn là sợ chuyện phiền phức, bởi vậy mà lập tức bọn họ đều là lập tức né qua một bên, chừa ra một không gian cho hai thiếu niên này tranh đấu, ngay cả mấy tiệm tạp hóa gần đó cũng là đóng cửa lánh đi mũi nhọn để tránh đi tai họa vô cơ rơi xuống đầu mình.

Vì thế mà rất nhanh, con đường lớn ban nãy còn người qua kẻ lại tấp nập bỗng trở nên thưa thớt đi rất nhiều.

Chỉ là lúc này, hai thiếu niên anh tuấn đang là tâm điểm của con đường này lại chẳng thèm để ý tới những việc xung quanh chút nào, bọn họ đều đang tập chung cao độ, bởi chỉ cẩn sơ xuất một phen lập tức sẽ khiến người kia chiếm được tiên cơ sau đó giành được thắng lợi.

Mà cả Lý He He cùng với Sở Bá Thiên đều là loại người cứng đầu lì lợm, sao có thể muốn mình để bị thua trong tay kẻ khác cho được.

Cứ như vậy, cảnh tượng quái dị trên đường phố do hai thiếu niên chỉ chừng mắt nhìn nhau cứ thế diễn ra mà không có bất kì một sự cả trở nào.

Nhưng cũng chẳng qua được bao lâu, lúc này một đội tuần tra của An Thương trấn lúc này ở phía xa cũng đã phát hiện được ra dị thường của con đường này khi hai bên đầu đường là vô số những thương nhân đang chen trúc, còn ở giữa lại để lộ ra một khoảng chống lớn phía trong, cảnh tượng quả thực có chút quỷ dị.

Mà trách nghiệm của đội tuần tra này chính là bảo vệ sự bình an và ổn định trong An Thương trấn này, bọn họ là những tu sĩ có tu vi tương đối khá khi người dẫn đầu là một nam tử có tu vi đạt tới trúc cơ trung kì cầm đầu được những thương nhân nơi đây thuê tới đây để làm bảo tiêu cho khu trấn nhỏ này.

Vì thế việc duy trì trị an cho các thương nhân buôn bán ở đây là nghiệm vụ chính của họ, nên khi phát giác dị thường lập tức nam tử có tu vi trúc cơ trung kì kia trầm giọng nói:

“Đi tới xem sao!”

Mà khi khoảng khoảng cách tới đám đông chỉ còn gần một trăm mét, lập tức nam tử cầm đầu kia hô lớn:

“Chuyện gì sảy ra!”

Về phần Lý He He lúc này, sau khi đối mắt trực diện với Sở Bá Thiên một lúc, khóe miệng hắn bỗng nhiên nở một nụ cười xảo trá, đang chuẩn bị sử dụng tới ‘Bất Tử Cổ Ma quyết’ để hù đọa Sở Bá Thiên một phen sau đó chiếm thế chủ động mà áp đảo uy thế của tên kia.

Chỉ là tính toán thì như vậy thế nhưng đột nhiên âm thanh rống lớn của một người đột ngột chuyền tới lỗ tai của cả hai người Sở Bá Thiên và Lý He He lập tức khiến cho bọn họ lấy lại tỉnh táo sau đó thu hồi lại uy thế của cả hai.

Bởi vốn hai người đều là kẻ có đầu óc, biết nơi đây không phải là chỗ thích hợp để phân cao thấp, ban nãy chỉ là sau khi Lý He He thốt ra lời kinh người kia mới khiến cho Sở Bá Thiên giật mình một phát sau đó không kiềm chế được mà tỏa ra uy thế để cho Lý He He một hạ mã uy mà thôi.

Còn về Lý He He, hắn cũng đâu có ngán ai bao giờ, vì thế mà với phương châm ‘đến là đón mà đụng là chạm’ hắn cũng là trực tiếp tỏa ra uy thế của bản thân sau đó trực tiếp đối trọi với uy thế của Sở Bá Thiên.

Mà cũng chính vì nguyên nhân này, cả hai người đều là vô tiền khoáng hậu đã tạo nên một cuộc giao phong nhỏ cũng khiến bọn họ vô tình dồn hết tinh lực vào cuộc giao phong nên mới không để tâm tới địa điểm xung quanh là không thích hợp, nên phải tới tận khi mà tên nam tử kia hô to một phát mới đánh thức được cả Sở Bá Thiên và Lý He He.

Lúc này, Lý He He sau khi tỉnh táo cũng là nhếch mép cười một tiếng sau đó lập tức không chút do dự mà xoay người rời đi, bởi hắn biết thời điểm này người nắm thế chủ động là hắn rồi.

Quả nhiên, sau khi Lý He He xoay người rời đi, Sở Bá Thiên cũng là không chút do dự mà trực tiếp nhấc chân rời đi theo lưng của Lý He He.

Cứ như vậy, hai thiếu niên dần dần khuất dạng trong dòng người đông đúc cho tới khi đội tuần tra của An Thương trấn tới nơi thì đã chẳng thấy bóng dáng hai người đâu nữa.….

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Ai có lòng thì có thể ủng hộ tác một ly cà phê nhé:- Momo: 0328510007- Stk MB bank: 0328510007- LE DUC MANHXin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK