• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Liệu Như Băng bỗng cảm thấy có chút sấu hổ khi từ đầu tới giờ nàng vẫn chưa báo ra danh tính của mình vì thế mà giọng nói có chút ngại ngùng nói:

“Thật là có lỗi Lý thiếu hiệp tiểu nữ tên Liễu Như Băng”

Lý He He nghe thế thì thầm nghĩ:

“Đương nhiên ta biết nàng là Liễu Như Băng mà hehe”

Thế nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười vui vẻ nói:

“Kiếm chuyển như Liễu, xuất kiếm Như Băng a”

Tên này của tiên tử quả thực là gắn liền với kiếm tu a.

Liễu Như Băng nghe tên này ba hoa chích chòe thì không nhịn được mà bật cười khúc kích, còn bên cạnh 3 người Chương Mục, Chương Mão và Kim lão đã phục sát đất chỉ thiếu quỳ xuống bái sư mà thôi.

Nhất là hai tên Chương Mục và Chương Mão, bọn họ là người biết rõ tính cách của đại sư tỉ nhà mình tính tình cao lãnh biết bao thế nhưng nay lại nở nụ cười với một người xa lạ, chỉ thấy lúc này Liễu Như Băng mở lời như cười như không nói với Lý He He:

“Lý thiếu hiệp sao lại nói ta là kiếm tu chứ”

Nghe vậy đang được đà Lý He He lập tức nổ:

“Lý mô tuy tu vi không cao thế nhưng gia môn có một bộ pháp môn đặc thù chuyên dùng để thăm dò tiên cơ thế nên việc biết Liễu tiên tử sử dụng kiếm cũng không khó”

Nghe Lý He He nổ có vẻ hơi lớn, Kim lão bên cạnh hơi vuốt vuột mặt một cái thầm nghĩ:

“Thiếu gia a, tán gái thôi có cần thổi mạnh như vậy không a”

Nghe thế trong mắt Liễu Như Băng lộ ra một tia thú vị nói:

“Ồ thật không ngờ Lý thiếu hiệp lại còn tinh thông thiên cơ không biết có thể xem cho ta một quẻ được không?”

Kim lão nghe thì cũng chỉ biết thầm nghĩ:

“Xong giờ đúng là ném mặt mũi về tới tận nhà ngoại a”

Thế nhưng Kim lão đâu có biết tên này chỉ chờ có thế bèn cười to nói:

“Ai chứ Liễu tiên tử thì Lý mỗ sao nỡ chối từ, xin mời tiểu thư đưa ra tay ngọc cho tại hạ”

Nghe Lý He He nói thế, Liễu Như Băng bán tín bán nghi, nàng ruỗi ra ngọc thủ cho một cách ngoan ngoãn mà không hề biết rằng mình đang rơi vào bẫy của một tên sắc lang.

Chỉ thấy tên này nắm lấy bàn tay nhẵn nhụi của mỹ nhân sau đó bắt đầu mở lời:

“Pháp môn gia truyền này của Lý mỗ có tên là coi chỉ tay”

Chỉ thấy tên này sờ qua mò lại trên tay của Liễu Như Băng mày ủ mày chau một lúc, sau đó lại ngẩn lên nhìn về phía Liễu Như Băng trong ánh mắt hắn có phức tạp, lại có một chút thương tiếc khiến mỹ nữ trong lòng hiện lên chút lo lắng làm nàng không nhịn được hỏi:

“Lý thiếu hiệp có sự tình gì không ổn sao?”

Ba người còn lại ở ngoài cũng tò mò không thôi một mặt nhìn lấy Lý He He chờ đợi hắn đưa ra đáp án, chỉ thấy tên này thở dài một hơi sau đó nói:

“Liễu tiên tử nàng muốn ta nói lời thật lòng chứ”

Nghe thấy Lý He He nói như vậy, Liễu Như Băng mày liễu nhìu lại cảm thấy vô cùng khó hiểu thế nhưng vẫn bình tĩnh nói:

“Lý thiếu hiệp không cần câu nệ có gì cứ nói thẳng”

Nghe mỹ nữ quả quyết như vậy Lý He He cười trộm trong lòng, hắn tự nhủ:

“Ta tạo ra truyện này mà chẳng lẽ không biết nàng sẽ trải qua những gì sao hehe”

Sau đó chỉ thấy hắn chỉ tay về phía mấy đường chỉ tay trên bàn tay của Liễu Như Băng nói:

“Tiên tử nhìn thấy đường chỉ tay này chứ, chúng đại diện cho con đường nhân sinh của tiểu thư, nó bắt đầu từ chỗ này ban đầu có vẻ khá mỏng và mờ biểu hiện rằng cuộc sống từ nhỏ của tiên tử có vẻ khá vất vả, tuy sống trong gia đình quyền quý nhưng lại gặp phải nhiều chắc trở.

Còn đường chỉ tay này chính là đại diện cho đường tình duyên của tiên tử, ban đầu nó có vẻ khá rõ ràng và thuận lợi thế nhưng đi lên một chút thì lại bị mờ đi đại diện cho việc người được vận mệnh sắp đặt cho tiên tử đã không phù hợp với nàng.

Cuối cùng là con đường tu luyện, nó khá giống với đường chỉ tay nhân sinh của nàng, ban đầu rất mỏng và mờ thế nhưng sau này lại trở nên rõ ràng và dày chắc nếu ta đoán không sai thì có phải nàng đã gặp được cơ duyên nào đó”

Càng nghe Lý He He nói, Liễu Như Băng lại càng khiếp sợ ánh mắt nàng không ngừng biến hóa bởi vì 2 trên 3 điều hắn nói đã chính xác quả thực nàng sinh ra trong một đại gia tộc thế nhưng thiên phú tu luyện lại không được thế nên trong gia tộc đã muốn biến nàng trở thành hôn nhân chính trị thế nhưng nàng không cam chịu thế nên quyết định tự vẫn nhưng đâu ai ngờ người lại không chết, mà đại nạn không chết sẽ có đại cơ duyên thế nên từ đó nàng mới một đường tiến lên trở thành thiên tài tu luyên.

Còn điều về tình duyên kia thì nàng chưa từng trải qua nên nghiệm nên vẫn bán tín bán nghi nhưng nghe phân tích của Lý He He thì có vẻ khá đúng, chỉ thấy lúc này Lý He He lại nói tiếp:

“Tiên thử có thể nhìn thấy, 3 đường vận mệnh của nàng cuối cùng lại hội tụ về một chỗ chứng tỏ bọn chúng sau này sẽ buộc chặt với nhau và càng lúc càng rõ ràng”

Nghe thế Liễu Như Băng không nhịn được mà hỏi:

“Vậy điều gì sẽ giúp chúng hội tụ lại với nhau?”

Nghe thế Lý He He cười to sau đó chỉ tay vào đường chỉ tay tình duyên nói:

“Điều gì mà trong nhân sinh tiên tử chưa từng trải qua?”

Nghe thế Liễu Như Băng ngơ ngác nghĩ một chút sau đó mới nói:

“Tình!”

“Chính xác!!” Lý He He nói luôn.

“Vậy Lý thiếu hiệp có thể tiếp lộ thêm cho ta một chút nữa được không?” Liễu Như Băng truy vấn.

“Haha Không vấ…”‘Phụt’Đột ngột Lý He He bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt cấp tốc trắng bệch như từ giấy khí tức uể oải vô cùng trực tiếp ngã vào lòng Liễu Như Băng, thấy thế đám người hốt hoảng khi chứng kiến tình cảnh này, chỉ thấy Liễu Như Băng kinh hãi nói:

“Lý thiếu hiệp người không sao chứ?”

“Thiếu gia ngài không sao chứ?”

Kim lão cũng lo lắng không thôi thế nhưng chưa kịp chạy tới thì chỉ thấy Lý He He liên tục phất phất tay sau lưng ánh mắt nháy liên hồi.

Kim lão thấy thế thì sững sờ, sau đó lập tức linh quang nhất chuyển cuống quít nói:

“Thiếu gia xin hãy đợi đó, ta đi gọi đại phu a”

Nói chưa hết lời chỉ thấy Kim lão đã chạy đi như bay bỏ lại vị thiếu gia đang thoi thóp của mình.

Thấy cảnh này Lý He He vô cùng hài lòng, hắn thầm nghĩ:

“Kim lão quả là tâm phúc của ta a, phải thưởng cho hắn sau chuyện này mới được hehe, ai nha mỹ nhân thật thơm a sao lại thơm như vậy chứ hehehehe”

Tâm địa sấu xa là thế nhưng bên ngoài Lý He He vẫn chậm dài nhìn Liễu tiên tử nói:

“Ta không sao, chỉ là phản phệ công pháp mà thôi tiên tử không cần lo cho Lý mỗ, vì tiên tử họ Lý này nguyện chết không từ”

Nghe tên họ Lý này ba hoa như thế, trong mắt Liễu Như Băng lóe lên dị sắc liên tục nhưng chưa kịp để nàng làm ra ứng đối đã thấy Lý He He lại định một lần nữa nắm lấy tay của Liễu Như Băng làm ra một bộ định tiếp tục xem xét, thế nhưng lần này lại bị nàng ngăn lại chỉ thấy cánh tay trắng ngọc ngà kia bắt lấy tay hắn, sau đó choàng tay hắn qua cái cổ trắng ngần kia sau đó rìu hắn đi vào bên trong cũng vừa đi vừa nhẹ giọng nói:

“Lý công tử không cần như vậy, tiểu nữ thật sự cảm kích cũng không cần biết thêm nữa để ta đưa thiếu hiệp tới chỗ sư tôn bảo ông ấy giúp công tử điều trị thương thế”

Nghe thế Lý He He có hơi chột dạ nghĩ:

“Bỏ mẹ diễn hơi lố có khi giỗ hơi lớn rồi, thôi kệ nam nhi định thiên lập địa sợ gì chứ mà vốn lão tử đã cứu lão già đó một mạng ít nhất cũng phải bán cái mặt mũi chứ”

Thế là trước sự trợn mắt há hốc mồm của Chương Mục và Chương Mão, Lý He He đựa sát cơ thể vào người Liễu sư tỉ cao ngạo lạnh lùng của bọn họ từ từ tiến vào bên trong trạch viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK