• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, ở bìa rừng nằm ở hai phương hướng khác nhau trong He He chấn đang có hai nhóm người khác mục đích nhưng chung mục tiêu cùng nhau tiến vào phía trong khu rừng.

Mà nhóm người đầu tiên không thể nghi ngờ chính là hai cha con nhà họ Lục, chỉ thấy lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nhu có một chút mệt mỏi, thấy vậy Lục Bằng hơi nghi hoặc hỏi:

“Nha đầu, sao hôm qua phòng con tắt đèn muộn vậy?”

Tiểu Nhu nghe vậy thì trong lòng có chút chột dạ nên lập tức tỉnh táo, thế là nàng cười nói:

“Không có gì a phụ thân, một chút sự tình nhỏ của nữ nhi thôi a”

Lục Bằng nghe con gái nói vậy thì cũng gật gật đầu cười nói:

“Được rồi a, làm việc thôi nào”

Dứt lời cả hai cha con đều lập tức tiến vào phía bên trong khu rừng kia.

Mà ở một phương hướng khác, một thiếu niên lưng đeo đồ long đao cũng bắt đầu tiến vào bên trong, hắn thầm nghĩ:

“Đây là lần cuối ở trong khu rừng này rồi a, nên chém giết nhiều dã thú một chút để bọn chúng không làm hại tới dân làng a”

Thở dài một hơi, khuôn mặt thiến niên trở nên nghiêm nghị sau đó cũng lập tức tiến vào phía bên trong khu rừng, mà người này không ai khác chính là Bá Thiên.

Nhưng cả hai nhóm người Bá Thiên và Tiểu Nhu không hề biết rằng ở phía sau họ khá xa cũng có hai nhóm người đi theo tới, chỉ thấy một người trong đó mở lời giọng nói lạnh lùng:

“Tiến vào”

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng chẳng mấy mà trời đã vào trưa, lúc này những tia nắng đã phủ khắp khu rừng sau He He trấn, mà hai cha con Lục Bằng và Tiểu Nhu vẫn đang hăng say làm việc, quả đúng như lời Lục Bằng đã nói khi trước, mấy ngày không vào rừng khiến thảo dược phát triển khá tốt nên chất lượng cũng cao hơn trước một chút mà điều này cũng khiến cho hai cha con hết sức vui vẻ.

Mà không chỉ có vậy, nhờ có chiếc nhẫn chữ vật của Lý He He đưa tặng đều này giúp hiệu xuất làm việc của hai người tăng lên khá đáng kể, nhưng khi cả hai người đang miệt mài làm việc lúc này bất ngờ có một giọng nói lạnh lùng từ xa vang lên:

“Haha lão đại, cô nương kia quả thực là hàng ngon a”

“Chập chập chập, đúng là tiếc a nếu không nhận tiền rồi thì ta cũng không nỡ giao ra cô nàng này a”

Nghe thấy giọng nói này phát ra từ phía trước, Lục Bằng và Tiểu Nhu lập tức giật mình cảnh giác, chỉ thấy lúc này ở phía xa xa kia có ba bóng người tiến gần lại đây.

Ba người này ăn mặc kiểu thổ phỉ, quần áo khá rách rưới, ánh mắt hẹp nhỏ lộ ra chút gian sảo, khóe miệng cả ba tên đều để râu ria xồm xoàm, trên tay cầm là một tay đao có vẻ khá sắc bén.

Mà Lục Bằng nhìn thấy ba tên này đi tới thì trong lòng lập tức trầm xuống, hắn lập tức đứng chắn trước cô con gái của mình mà bảo hộ nàng, mà Tiểu Nhu ở phía sau thì cũng hơi sợ sệt ngoan ngoãn đứng sau lưng phụ thân.

Chỉ thấy lúc này ba tên kia đã tới gần, lập tức tên đứng ở giữa dơ thẳng đại đao chỉ về phía Lục Bằng mà nói:

“Ngoan ngoãn giao gia nữ nhi các ngươi, bọn ta sẽ không làm khó dễ! Nếu không thì.. hahahaha”

Nói tới đây cả ba tên này lập tức cười rộ lên, trong ánh mắt không dấu được mà lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Mà nghe thấy thế, tiểu cô nương thanh thuần như Tiểu Nhu sắc mặt liền lập tức trắng bệch, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt chéo áo phụ thân đã rỉ đầy mồ hôi, còn về phía Lục Bằng ông có vẻ chấn tĩnh hơn, lạnh lùng đáp trả ba tên kia:

“Các ngươi là ai?”

Nghe thế tên thủ lĩnh của đám người lập tức cười nói:

“Hahaha! Biết ông Thương không?”

“Thương nào?” Lục Bằng nhíu mày đáp lời.

“Haha vậy thì tí nữa con gái lão sẽ biết ông Thương là ai haha! Lên chém thằng cha này, bắt lấy con nhỏ kia!!” Tên thủ lĩnh lập tức không vòng vo mà lập tức hạ lệnh tấn công.

Mà nghe được lời này, ánh mắt của Lục Bằng lập tức co rút lại lập tức rút lấy trường đao quát:

“Chạy mau cha sẽ chặn bọn chúng”

Sau đó ông cũng không do dự mà lập tức lao lên ngăn cản ba tên này, còn Tiểu Nhu nàng cũng không dám do dự chút nào, nếu bây giờ nàng không chạy sẽ chỉ làm vướng chân phụ thân nàng, nếu chạy thì may ra còn kiếm được người giúp đỡ lúc đó nếu may mắn còn có thể cứu được cả hai cha con.

Còn ở một phương hướng khác, lúc này Bá Thiên cũng đang một đường di chuyển, sáng hôm nay hắn cũng đã chém chết ba đầu dã thú rồi thế nên lúc này cũng có chút hơi mệt mỏi vì thế đang định tìm một chỗ nghỉ ngơi khôi phục lại thể lục, thế nhưng đang di chuyển thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Đứng lại, đường này ngươi không thể qua quay lại đi!”Âm thanh vừa dứt, lập tức có bốn người tiến tới ngăn cản Bá Thiên lại mà bốn người này thân mặc trên người là bốn bộ y phục màu đen che kín toàn thân, chỉ để lộ ra đôi mắt có vẻ khá nguy hiểm.

Mà về phần Bá Thiên, hắn cũng không lập tức rời đi mà nhìn bốn kẻ này sau đó cười lạnh nói:

“Thế nào, ngay cả trong rừng mà cũng có người nhận địa bàn sau!”

Nghe thế tên lão đại trong đám người nhíu mày lại nói:

“Không cần ngươi quan tâm, mau cút!”

Nghe tên này dám bảo mình cút, Bá Thiên nhíu mày lại mà lúc này hắn bỗng nhớ lại cái cảm giác kì quái dạo gần đây của mình giờ lại kết hợp thêm sự tình kì lạ này lại càng kiến Bá Thiên tò mò.

Mà một khi Bá Thiên hắn đã cảm thấy to mò thì chẳng có gì có thể ngăn cản được quyết tâm của hắn cả thế là hắn không lùi mà tiến, sắc mặt lạnh lùng mà áp sát bốn người áo đen kia.

Bốn người trong đó thấy thế thì nhíu mày, lập tức một tên trong đó lao ra trực tiếp vung đao tấn công, Bá Thiên thấy thế thì cười lạnh khinh thường vì trong mắt hắn đao này quá chậm.

Chỉ thấy nhát đao lạnh lẽo dần bổ tới đầu của Bá Thiên, lập tức hắn hơi xoay người đã nhẹ nhàng né được một đao kia, cơ hồ là ngay khi né được một đao kia nắm đấm mạnh mẽ của hắn lập tức tung ra nhắm thẳng ngực của tên kia mà lao kia.‘Hự’Lập tức tên kia hự một tiếng khá nhỏ mà thân thể hắn cũng bị lực đạo cực mạnh của Bá Thiên đánh bay ra phía xa, va thẳng vào một gốc đại thụ trực tiếp mất đi sức chiến đấu.

Ba tên còn lại thấy thế thì biến sắc mặt, thế nhưng ba đánh một không chột cũng què mà bên chiếm ưu thế chính là bọn chúng vì thế chỉ thấy ba tên này lập tức rút đao ra lao tới vị trí của Bá Thiên, bắt đầu chém lung tung.

Nhưng ba tên giặc cỏ tu vi chỉ mới luyện khí tầng 6 này sao lại là một kẻ tu vi luyện khí tầng 9 lại có sức chiến đấu kinh khủng như Bá Thiên được, chỉ thấy động tác của Bá Thiên nhẹ nhàng mà uyển chuyển, cứ mỗi lần tránh được một đao lại là một quyền tung ra.

Mà mỗi một quyền tung ra lại có một tên bị hạ gục, lập tức mất đi sức chiến đấu mà cũng vì trận chiến diễn ra quá nhanh khiến cho ba tên kia chưa kịp nhận ra chênh lệch giữa đôi bên là như trời và đất thì đều đã thổ huyết ngất đi.

“Hừ! Đúng là rác rưởi mà!” Bá Thiên hừ lạnh khinh thường nói.

Sau đó hắn phủi phủi tay, lại tiếp tục tiến lên phía trước nhưng không đi được bao lâu, lại có một giọng nói lạnh lùng phát ra:

“Thiếu gia nói không sai a, mấy tên kia chẳng thể nào ngăn nổi ngươi!”

Chỉ thấy lúc này lại có thêm một người thân khoác một bộ y phục dạ hành màu đen, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn về phía Bá Thiên.

Bá Thiên nhìn thấy người này thì nhíu mày lại, hắn cảm thấy đối thủ mới xuất hiện này có chút khó chơi vì thế ngay lập tức rút ra đồ long đao sau lưng mình, trong mắt có chiến ý thiêu đốt có thể nói là sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK