Trình Kiêu mặt không chút thay đổi nói: "Không phải giết ông, là diệt cả nhà Tần gia ông!"
"Từ khi ông chuẩn bị đụng đến người nhà tôi, Tần gia, liền định sẵn bị hủy diệt."
Nụ cười trên mặt Tần Nam Thiên biến mất trong nháy mắt: "Cậu đã biết rồi? Nói như vậy bọn Tần Sơn......"
"Không sai." Trình Kiêu đáp.
Tần Nam Thiên tức nói: "Nhóc con, cậu thiếu nợ máu Tần gia chúng ta, lại nhiều thêm một món!"
Trình Kiêu thái độ bình thản nói: "Đây là do các ông tự chuốc lấy."
Tần Nam Thiên quát chói tai một tiếng: "Nhóc con, hôm nay tao phải giết mày!"
Tần lão tam gia đột nhiên đứng ra, một mặt âm trầm nói: "Gia chủ, nhóc con này quá cuồng vọng, để cho tôi tới cho cậu ta một bài học!"
"Được, chú ba chú phải cẩn thận!" Tần Nam Thiên dặn dò.
"Vâng." Tần lão tam gật đầu.
Quay người, Tần lão tam nhìn qua Trình Kiêu, không nói nhảm, trực tiếp vung ra một quyền.
"Nhóc con, dám nói lời diệt cả nhà Tần gia ta, cậu là người đầu tiên trong trăm năm qua!"
"Hôm nay, ta nghiền xương cậu thành tro!"
"Khai Sơn Quyền!"
Tần lão tam cũng là Tiên Thiên đại thành, có điều đã đến gần Tiên Thiên đỉnh phong, quyền ra, mang theo một con gió mạnh.
Người Tần gia trong lòng phấn chấn: "Thực lực Tam gia lại có tăng tiến, nếu như trận chiến này kết thúc, nhất định có thể tiến vào Tiên Thiên đỉnh phong!"
Tần Nam Thiên cũng tán đồng gật đầu: "Lão tam rất khá, chờ ta bước vào Hóa Cảnh, có thể cân nhắc giao vị trí gia chủ truyền cho chú ta!"
Thế nhưng là, một quyền mạnh mẽ của Tần lão tam, vừa tới trước mặt Trình Kiêu, như là mấy người Tần An lúc trước, trực tiếp bị một bàn tay Trình Kiêu đập bay.
Thân thể Tần lão tam, bay thẳng cho đến khi đụng vào cây cột đình nghỉ mát mới dừng lại.
Phun một ngụm máu, đưa tay chỉ Trình Kiêu, rồi ngẹo đầu, mất mạng tại chỗ!
"Em ba!" Tiếng Tần Nam Thiên kêu rên quanh quẩn trong trời đất.
Tần Nam Thiên bỗng nhiên quay đầu, nhìn hằm hằm Trình Kiêu: "Trình Thương Sinh, ta phải chém cậu thành muôn mảnh!"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Câu nói này ông đã nói hai lần, ta không muốn nghe lần thứ ba."
Tần Nam Thiên tức đến mặt mo đỏ lên, hét lớn một tiếng: "Kiếm đến!"
Tần Vô Song ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên từ sau thành ghế móc ra một thanh kiếm dài ba thước, ném qua: "Cha, tiếp lấy Thanh Hồng kiếm!"
Tần Nam Thiên cầm trường kiếm nơi tay, khí thế theo đó bộc phát.
Sang sảng một tiếng, một tia hàn quang thoáng qua, Tần Nam Thiên rút kiếm ra, chỉ hướng bầu trời.
"Nhóc con, thanh kiếm này là mô phỏng danh kiếm Tam Quốc, chỉ cần thổi một hơi thì có thể chém dứt lông vũ khi chạm vào thanh kiếm. Hôm nay, có thể chết dưới thanh kiếm này, là vinh hạnh của cậu!"
"Long Môn Tam Điệp Lãng!"
Tần Nam Thiên quát một tiếng, trường kiếm ở trước ngực nhanh chóng múa một vòng, đột nhiên bổ về phía Trình Kiêu.
Theo đó, ông ta lại như vừa nãy, trường kiếm tiếp tục múa ở trước ngực, bổ về phía Trình Kiêu lần nữa.
Liên tiếp ba lần, nhưng, từ đầu tới cuối Tần Nam Thiên và Trình Kiêu vẫn duy trì khoảng cách, kiếm của ông ta, không làm bị thương Trình Kiêu chút nào.
Có điều, khi Tần Nam Thiên múa trường kiếm lần thứ ba, bên trên thanh kiếm kia lại như truyền ra thanh âm thủy triều, tựa hồ mang theo song thần uy thế mà tới.
Trình Kiêu trong lòng hơi động một chút: "Vậy mà hiểu được tích tụ lực."
Khí thế Tần Nam Thiên lần nữa phóng đại, nhìn Trình Kiêu, lộ ra sự khinh miệt cười lạnh: "Nhóc con, kiếm thế đã thành, cậu nhất định phải chết."
Phía sau, Tần Vô Song cũng lộ ra đắc ý cười lạnh: "Nhóc con này quá cuồng vọng ngây thơ, vậy mà tùy ý để cha ta xuất ra Long Môn Tam Điệp Lãng, bây giờ đã hoàn thành tích tụ lực lượng, một kiếm này, có thể đấu tông sư!"
Long Môn Tam Điệp Lãng là tuyệt kỹ của Tần gia, một khi xuất được ra tam điệp lãng, uy lực gia tăng gấp mấy lần. Nhưng, khuyết điểm chính là, dễ dàng bị đánh gãy.
Tạ Thiên Hoa ảo não: "Ôi, ta nói Anh Trình sao vô ý như thế? Vậy mà để Tần Nam Thiên xuất ra tuyệt chiêu!"
"Lần này chắc toang!"
"Nếu như Anh Trình bại, mấy cái mạng nhỏ chúng ta cũng khó bảo toàn!"
Phương Việt và Tề Dân Vọng cũng tràn đầy sa sút tinh thần.
Trình Kiêu nhìn Tần Nam Thiên, từ tốn nói: "Đừng nói nhảm, để cho ta nhìn xem một kiếm này của ông uy lực như thế nào?"
Trình Kiêu nói hời hợt, một vẻ trước giờ không để Tần Nam Thiên ở trong mắt, nhìn mà Tần Nam Thiên tức tối trong lòng.
"Nhóc con, đi chết!"
"Long Môn tam trọng Lãng!"
Tần Nam Thiên vọt lên không, từ trên xuống dưới, một kiếm chém về phía Trình Kiêu. Sau khi dung hợp Long Môn Tam Điệp Lãng, chính là biến thành Long Môn Tam Trọng Lãng.
Một kiếm kia, mang theo thanh âm thủy triều gào thét, như là biển treo ngược, mang theo lực lượng nước biển, muốn bao phủ Trình Kiêu.
"Cái này, thật quá mạnh mẽ!" Những người bình thường Tạ Thiên Hoa này đều có thể cảm thụ được, một kiếm này của Tần Nam Thiên, so với những người Tần gia vừa rồi, mạnh hơn nhiều lắm.
"Tạ đại lão, Anh Trình có phải phải thua hay không?" Phương Việt kinh ngạc run sợ hỏi.
Tề Dân Vọng thở dài một tiếng: "Mặc dù thực lực Anh Trình kinh người, nhưng dù sao vẫn quá trẻ, Tần Nam Thiên lại mạnh như vậy, thua cũng rất bình thường!"
Mọi người Tần gia thấy một kiếm của Tần Nam Thiên, mặt mũi tràn đầy mê mẩn.
Tần Vô Song sùng bái: "Không nghĩ tới một kiếm cuối cùng Long Môn Tam Điệp Lãng của Tần gia ta, vậy mà mạnh như thế!"
"Nhóc con này cũng dám mạo phạm Tần gia ta, gia chủ tất thắng!"
"Gia chủ tất thắng!" Đám người Tần gia phấn chấn hò hét.
Tần Nam Thiên thân ở giữa không trung, cũng hăng hái, tựa hồ Trình Kiêu đã là người chết.
"Nhóc con, chờ ta làm thịt cậu, sẽ chăm sóc người nhà của cậu thật tốt! Ha ha......"
Trình Kiêu đôi mắt vốn sâu, đột nhiên hiện lên hai vệt ánh sáng lạnh lẽo: "Muốn chết!"
Trình Kiêu bước ra một bước, trực tiếp nghênh đón một kiếm kinh người của Tần Nam Thiên.
"Hừ, nhóc con này vậy mà dùng một đôi tay bằng xương bằng thịt đối kháng bảo kiếm Thanh Hồng của gia chủ, đúng là muốn chết mà!". Đọc tryệ hay tại ++ t r ù m t r y ệ ﹒ ++
"Anh ta cho là nắm đấm anh ta là dùng sắt thép tinh luyện chế tạo hay sao? Dám chống đỡ Thanh Hồng kiếm, chán sống!"
Một đám người Tần gia nhìn Trình Kiêu như là nhìn một người chết.
Tần Vô Song cũng là hưng phấn trong âm thầm, trên mặt lộ ra âm độc: "Trình Thương Sinh à Trình Thương Sinh, mày thật đúng là ngạo mạn, vọng tưởng dùng một đôi tay bằng xương bằng thịt đối kháng Thanh Hồng kiếm của cha tao!"
"Đi chết đi!" ba chữ cuối cùng, Tần Vô Song thấp giọng gào thét ra.
"Ha ha, nhóc con, cậu chết......" Thân ở giữa không trung, Tần Nam Thiên bộc phát ra một tiếng cười to.
Vốn cho rằng Trình Kiêu sẽ né tránh một kiếm này, không nghĩ tới Trình Kiêu lại đối kháng! Hơn nữa còn là dùng một tay bằng xương bằng thịt chọi cứng, Tần Nam Thiên thấy rằng chính là muốn chết sớm!
Thế nhưng là, ông ta còn chưa kịp nói xong, cũng đã cảm giác được nắm đấm Trình Kiêu mang theo một cỗ lực lượng không cách nào địch nổi, hung hăng đập trúng bảo kiếm Thanh Hồng có thể chém đứt lông vũ kia.
Phốc!
Cả người Tần Nam Thiên và kiếm, trực tiếp bị nện cho phun máu bay rớt ra ngoài, chật vật rơi xuống trên mặt đất.
"Làm sao có thể!"
Tần Nam Thiên không dám tin, không nói Long Môn Tam Điệp Lãng đã hoàn thành tụ lực, liền nói thanh bảo kiếm Thanh Hồng này, cũng tuyệt không phải một đôi tay bằng xương bằng thịt có thể ngăn cản.
Nhóc con này đến tột cùng sao làm được?
"Cha!" Tần Vô Song đầu tiên là bị kết quả này khiến cho kinh hãi ngu ngơ một giây, sau đó hoảng sợ hét lên.
Nội tâm của hắn chấn động không thua kém Tần Nam Thiên một chút nào, một người bằng máu thịt, làm sao có thể ngăn lại được bảo kiếm chém đứt cả lông vũ?
Bọn người Tạ Thiên Hoa lại là nở hoa trong lòng.
"Anh Trình thắng! Anh Trình thắng! Chúng ta được cứu rồi!"
Tần Nam Thiên dùng trường kiếm chống đỡ thân thể, lung la lung lay đứng lên, lau đi vết máu ở khóe miệng, mặt âm trầm, giống như rắn độc nhìn chằm chằm Trình Kiêu.
"Nhóc con, cậu thật sự là có thể làm cho ta kinh ngạc!"
Giờ phút này Trình Kiêu cũng có chút kinh ngạc: "ông cũng khiến tôi kinh ngạc, vậy mà không bị tôi đánh chết, xem ra ông còn giấu thực lực."
"Khà khà khà, đã bị cậu nhìn ra, vậy cũng không cần giấu nữa." Tần Nam Thiên âm trầm cười nói.
Sau đó, Tần Nam Thiên đột nhiên đứng thẳng tắp, thân thể từng chút từng chút bay tới giữa không trung, một đạo khí tức càng mạnh mẽ hơn so vừa rồi từ trên người ông ta bộc phát ra.
Tần Vô Song và đám người Tần gia kinh hỉ nói: "Lơ lửng hư không, Hóa Cảnh Tông Sư!"