“Hôm nay chắc chắn là em rất bận, đừng quan tâm anh nhiều, nhanh đi chào hỏi khách khứa đi!” Trình Kiêu nói.
Điểm Hương nhìn dòng người lục tục kéo tới, đúng là cô rất bận, tuy cô cũng rất muốn ở riêng với Trình Kiêu.
“Vậy được rồi, anh Trình Kiêu, anh cứ tùy tiện đi dạo xung quanh nhé. Hôm nay em đã mời rất nhiều bạn học, có thể anh sẽ gặp người quen đấy.”
Trình Kiêu đi vào hành lang treo đầy tranh vẽ.
Hai bên tràn ngập hơi thở của nghệ thuật.
Có cả tranh vẽ nhân vật hoạt hoạ nhiều màu sắc, chắc là tranh Điểm Hương vẽ khi còn thơ bé.
Có bức tranh vẽ cánh tay đầy vàng bạc trang sức, có tên là Trân bảo, nhưng Trình Kiêu xem không hiểu.
Tuy vậy, Trình Kiêu cảm thấy ở phương diện hội họa Điểm Hương đã vô cùng giỏi giang.
Tương lai cô nhất định sẽ trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng.
Bầu không khí nghệ thuật đa số đều rất yên tĩnh, tựa như chỉ có như vậy mới có thể bày tỏ được sự trân trọng nghệ thuật.
Ba mẹ Điểm Hương là nhân viên công sở, điều kiện gia đình cũng khá nhưng không tính là giàu có. Bọn họ thuộc về kiểu người liều mạng cũng muốn thay đổi số phận, rồi lại không có khả năng thay đổi.
Cho nên từ nhỏ Điểm Hương đã phải tham gia rất nhiều lớp học năng khiếu, ba mẹ cô đem mong muốn của bản thân ký thác vào thế hệ tiếp theo, mong Điểm Hương có thể hoàn thành giấc mộng mà bọn họ không thể hoàn thành.
Điểm Hương cũng thật sự không phụ kỳ vọng, cô đã làm rất khá. Ba mẹ Điểm Hương cũng dứt khoát bỏ tiền đầu tư để giúp Điểm Hương nổi tiếng, tuổi còn trẻ đã tổ chức triển lãm tranh, đồng thời mời rất nhiều bạn bè, thậm chí còn có một số thương nhân thành công đến dự.
“Bức tranh Mặt trời lặn này rất đẹp, đường cong ưu mỹ, ngụ ý khắc sâu! Em gái Điểm Hương thực sự quá tuyệt vời!” Lời khen của một cô gái truyền vào trong tai Trình Kiêu.
Trình Kiêu nghĩ cô gái này chắc cũng là một người biết vẽ.
“Ồ, cô gái nhỏ rất có nhãn lực, bức họa này quả thật không tệ.” Một giọng nam vang lên, tiếp tục đề tài câu chuyện.
“Nhưng lại không đủ đại khí, có chút bảo thủ, nếu như có thể phóng khoáng hơn, để mặt trời lặn xuất hiện lớn hơn một chút, như vậy lại càng đẹp!” Nghe giọng có vẻ tuổi tác người đàn ông này cũng không nhỏ.
Trình Kiêu cảm thấy người này chắc là một nghệ thuật gia lão làng, đánh giá cũng sâu sắc hơn cô gái vừa rồi.
Sau đó, giọng nói của người đàn ông tiếp tục vang lên: “Muốn trở thành một nhà nghệ thuật chân chính, điều đầu tiên là phải nới rộng giới hạn của bản thân, buông lỏng tâm linh của mình, chỉ có triệt để buông lỏng mới có thể đạt đến thăng hoa, chạm ngưỡng cánh cửa nghệ thuật cao hơn.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Giống như Phạm Cao vậy, để làm nghệ thuật, ông ta đã cắt mất lỗ tai của chính mình.”
“Vì để cho nghệ thuật thăng hoa nên triệt để buông thả bản thân. Mà muốn làm được điều đó, bước đầu tiên chính là buông thả tâm linh, sau đó buông thả thân thể của chính mình, chỉ có hoàn toàn buông lỏng tâm linh và thân thể thì mới có thể làm cho nghệ thuật thăng hoa hoàn mỹ nhất!”
Nghe đến đây, Trình Kiêu bỗng nhiên có chút buồn bực, buông lỏng tâm linh anh còn có thể hiểu được, nhưng buông thả thân thể là có ý gì?
Đây gần như là đang đầu độc!
Nếu như cô bé vừa rồi chưa rành thế sự, hơn nữa còn có lòng theo đuổi nghệ thuật cuồng nhiệt, nói không chừng sẽ thật sự tin lời của tên lưu manh này.