“Mạc, bọn Y Linh và Lưu Tào Khang đang ở dưới nhà chờ đó, cậu nhanh lên một chút!”
Nghe nhắc đến Lưu Tào Khang, Trình Kiêu cảm giác được hai mắt Tôn Mạc hơi sáng lên.
“Tớ chuẩn bị xong rồi, bây giờ đi liền nè!” Tôn Mạc nói.
“Vậy thì tốt quá, Bác Tôn, Dì Lan, tụi con đi trước nhé!” Vương Hiểu Hi vẫy tay tạm biệt vợ chồng Tôn Đại Hải.
“Kiêu, các con nhớ chú ý an toàn nha!” Ninh Lan dặn dò lần thứ hai.
“Dì Lan cứ yên tâm.” Trình Kiêu cười nhạt, theo sau hai người rời khỏi nhà.
Trong thang máy, Vương Hiểu Hi nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt ghét bỏ, sau đó bày tỏ sự bất mãn với Tôn Mạc.
“Mạc, cậu nói xem cậu mới bao nhiêu tuổi đâu, kết hôn sớm làm chi không biết? Mà cho dù có kết hôn thì cũng phải tìm một anh ngon nghẻ một chút chứ!”
Tôn Mạc lia mắt nhìn Trình Kiêu, im lặng không lên tiếng, sự chán ghét trong mắt lại càng sâu hơn.
Bây giờ cô cũng thấy hối hận, tại sao lúc đó cô lại hồ đồ đáp ứng với ba mẹ gả cho một thằng trẻ trâu vô dụng như vậy?
Trình Kiêu thản nhiên nhìn Vương Hiểu Hi, người phụ nữ này là bạn thân của Tôn Mạc, một cô nàng hết sức hám lợi. Kiếp trước Cô ta khinh thường anh đủ kiểu, hình như đang cặp kè với một gã phú nhị đại. Về sau nghe nói Cô ta bị gã đó vứt bỏ.
Ra khỏi thang máy, trước cầu thang có ba nam một nữ đang đứng chờ.
Ba nam một người là Lưu Tào Khang, hai người khác một là Lý Ngôn, một là Triệu Cương, cũng là phú nhị đại. Bọn họ đi theo Lưu Tào Khang như thể đàn em.
Về phần cô gái kia, Trình Kiêu có ấn tượng rất sâu.
Cô ta tên là Y Linh, bạn học của Trình Kiêu, có nghĩa là cũng học ở Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây. Nhưng Trình Kiêu học lớp chín, còn Cô ta học lớp ba.
Y Linh mặc một bộ váy dài màu xanh lục, mái tóc đen rối xõa tung trên vai, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt đẹp.
Ở một nơi hội tụ toàn những mỹ nữ như Học viện Điện ảnh và Truyền hình, Y Linh lại có thể trở thành hoa hậu giảng đường, vậy cũng biết vẻ đẹp của cô khẳng định là thuộc hàng độc nhất vô nhị.
“Mạc!” Y Linh khẽ cười chào hỏi Tôn Mạc.
“Y Linh!” Tôn Mạc cũng mỉm cười đi tới, thân thiết bám vào tay Y Linh.
Tôn Mạc thoạt nhìn trưởng thành tri thức, Y Linh lại có chút cao ngạo khó gần, hai người đều mỹ lệ nhưng khí chất khác biệt rõ ràng. Họ đứng chung một chỗ trông cứ như hai bức tranh phong cảnh hiếm thấy.
“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta đi thôi!” Vương Hiểu Hi đi tới từ phía sau, một bên khoác tay Tôn Mạc, một bên khoác tay Y Linh.
Lý Ngôn đứng ở phía trước khinh miệt liếc nhìn Trình Kiêu, không hề e dè mở miệng: “Mạc, chẳng lẽ ngay cả cái tên ăn bám kia cậu cũng dẫn theo?”
Lý Ngôn nói dứt câu, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trình Kiêu đang đứng cạnh thang máy.
Triệu Cương và Vương Hiểu Hi tỏ ra ghét bỏ, Y Linh nhìn thoáng qua Trình Kiêu, sắc mặt bình thản.
Lưu Tào Khang còn chẳng buồn nhìn Trình Kiêu, trực tiếp nhìn thẳng phía trước.
Tôn Mạc không vui nói: “Mẹ tớ bắt tớ dẫn theo, tớ mà không đồng ý thì mẹ không cho tớ đi.”
Lúc Tôn Mạc nói lời này, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lưu Tào Khang, tựa như đang giải thích với anh ta.