Mục lục
CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 144


“Cậu tên là Trình Kiêu đúng không? Bình thường Điểm Hương có nhắc tới cậu ở trước mặt tôi, tôi cũng rất cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Điểm Hương. Vậy nên tôi càng phải nhắc nhở cậu một câu, vị chủ tịch Vương ở trước mắt cậu không chỉ đơn thuần là chủ tịch tập đoàn Phúc Vương, ông ấy còn là thân tín của Kim đại thiếu gia của tập đoàn Chấn Vũ.”


“Cậu hiểu mình nên làm thế nào rồi chứ?” Điểm Thế Dạ chân thành khuyên nhủ.


Điểm Thế Dạ nghĩ chỉ cần Trình Kiêu không ngốc thì sẽ không keo kiệt một câu xin lỗi. Dù sao so sánh với việc đắc tội tập đoàn Phúc Vương hay thậm chí là tập đoàn Chấn Vũ, xin lỗi một trưởng bối cũng không tính là mất mặt.


Trình Kiêu cười lạnh nói: “Đừng nói ông ta chỉ là đàn em của Lôi Hồng Húc, cho dù có là Lôi Hồng Húc thì cũng không có tư cách bảo tôi xin lỗi.”


“Cuồng vọng, quá cuồng vọng! Ngay cả Kim đại thiếu gia, người thừa kế tập đoàn Chấn Vũ trong tương lai mà cũng không để vào mắt!” Vương Khánh Sinh khoa trương kêu to.


“Chú em Điểm, chú dẫn một người như thế về nhà, không sợ cậu ta gây phiền phức cho chú sao?”


Sắc mặt Điểm Thế Dạ lạnh xuống, nhìn Trình Kiêu khẽ nhíu mày: “Trình Kiêu, cậu có ơn đối với Điểm Hương, tôi rất cảm kích. Nhưng lẽ ra tôi không nên mời cậu, dù sao cậu cũng còn quá trẻ, nói ra những lời như vậy ai sẽ tin được đây?”


“Con tin!”


Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng có chút tức giận vang lên, chẳng biết từ lúc nào Điểm Hương đã đi tới nơi này.


“Là Điểm Hương, cậu ấy đến rồi!” Các học sinh xì xầm một trận. Điểm Hương đã đến, chuyện này càng lúc càng náo nhiệt.


Thấy Điểm Hương tới, Hách Tuệ Tuệ lặng lẽ cất điện thoại vào trong túi.


Điểm Hương bước đến bên cạnh Trình Kiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng kiên định: “Mọi người có thể không tin anh Trình Kiêu, nhưng con tin tưởng anh ấy. Cho dù người của toàn thế giới đều không tin anh Trình Kiêu, con tin!”


Tuy rằng giọng nói của Điểm Hương rất mềm, rất nhẹ, nhưng cũng không nhu nhược, trái lại mang theo lực lượng xuyên thủng đá cứng.


Vương Khánh Sinh nhìn thấy Điểm Hương, ánh mắt lộ ra vẻ nóng bỏng, lập tức mở miệng châm ngòi thổi gió: “Chú em Điểm, nhà cậu dạy dỗ con cái không được đúng lắm thì phải! Đứa trẻ này dám cãi lời cậu, cậu không thể chiều hư tật xấu này của con bé được đâu!”


Sắc mặt Điểm Thế Dạ không có chút biểu cảm nào, cũng không trả lời Vương Khánh Sinh. Ông ta có được một đứa con gái như Điểm Hương, cả gia đình ông ta đã dồn hết tất cả tâm huyết cho Điểm Hương, tất nhiên sẽ không nỡ để cho cô phải đau buồn.


“Điểm Hương, quay lại chào hỏi khách khứa đi con, chuyện này ba sẽ xử lý, con không cần nhúng tay!” Điểm Thế Dạ trầm mặt nói.


“Không, con không tin, con phải tận mắt nhìn ba xử lý!” Điểm Hương cố chấp nói.


Điểm Thế Dạ có chút tức giận: ” Điểm Hương, con nói như vậy là không tin ba sao? Lời này của con làm người khác rất đau lòng có biết không? Lúc còn nói như vậy con có suy nghĩ tới cảm nhận của ba hay không?”


Hiển nhiên Điểm Hương đã biết chuyện gì đang xảy ra, cô không bị lời nói xuất phát từ nội tâm của Điểm Thế Dạ đả động, mà ngược lại còn đối chọi gay gắt: “Ba của con không phân tốt xấu nhằm vào anh Trình Kiêu, ba có nghĩ tới cảm thụ của con không?”


Điểm Thế Dạ cũng không nhịn được nữa, cả giận nói: ” Điểm Hương, con làm cho ba quá thất vọng rồi!”


Điểm Hương không sợ hãi chút nào, hừ lạnh một tiếng nói: “Con đã biết hết đầu đuôi mọi chuyện rồi, anh Trình Kiêu không sai chỗ nào cả. Nếu như ba vẫn tiếp tục nhằm vào anh ấy, triển lãm tranh này không làm nữa cũng được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK