Đám người Lý Ngôn và Triệu Cương lần thứ hai ngẩng đầu lên thật cao, vốn dĩ bọn họ bị tấm thẻ tử kim trong tay Trình Kiêu làm chấn động, nhưng khi nghe Tôn Mạc nói, bọn họ nhất thời phản ứng lại.
Nếu như không có nhà họ Lôi che chở, Trình Kiêu vẫn là một thằng vô dụng. Bản thân anh có tấm thẻ cũng không thay đổi được cái gì, trừ phi Lôi Chấn Vũ lần nào cũng có thể ra mặt thay cho anh.
Lôi Hồng Húc thực sự rất ngứa mắt với hành động của Tôn Mạc, bèn cười phì một tiếng: “Người phụ nữ này biết điều thật đấy, lúc nào cũng trợ giúp người ngoài đả kích chồng mình!”
“Ý cô muốn nói Trình Kiêu đắc tội không nổi cái người Cậu cả Lưu này chứ gì? Không cần quanh co lòng vòng đâu, cứ nói thẳng không phải là xong rồi à?”
Sắc mặt Tôn Mạc hết sức khó coi nhưng cũng không để ý tới Lôi Hồng Húc, chỉ lạnh lùng nhìn Trình Kiêu.
Trình Kiêu thản nhiên lia mắt nhìn cô, chưa từng biện giải câu nào, tựa như người khổng lồ nhìn xuống mấy con kiến hôi: “Thứ tôi dựa căn bản không phải người như cô có thể tưởng tượng nổi.”
Nói xong, Trình Kiêu không thèm để ý tới Cô ta, quay sang người quản lý lãnh đạm hỏi: “Kết toán xong chưa?”
“Xong rồi, xong rồi ạ.” Quản lý vội vàng cúi đầu khom lưng với Trình Kiêu, thái độ còn cung kính hơn gấp mười lần so với đám người Lưu Tào Khang.
“À không, không phải, chưa kết xong ạ, xin cậu chờ một chút!”
Nói thật nhanh xong, quản lý vội vàng chìa hai tay cầm lấy tấm thẻ tử kim, thao tác gì đó trên máy tính ở quầy thu ngân phía sau một hồi.
“Thưa cậu, cậu là vị khách tôn quý nhất của Chủ tịch Lôi chúng tôi, về sau chỉ cần cậu cầm tấm thẻ này đến tiêu phí ở bất cứ trung tâm thương mại hoặc khách sạn nào thuộc tập đoàn Chấn Vũ, cậu đều có thể hưởng đãi ngộ miễn thanh toán!”
“Tiền của cậu ta đã hoàn trả lại không thiếu một đồng nào, hiểu lầm vừa rồi mong là cậu có thể bỏ qua cho!” Quản lý trưng ra vẻ mặt lấy lòng nhìn Trình Kiêu, vô cùng hy vọng Trình Kiêu tha thứ cho mình.
Trình Kiêu không thèm phản ứng với ông ta, nếu như ở đây không phải công ty dưới trướng Lôi Chấn Vũ, nếu không phải anh trùng hợp có tấm thẻ này, vậy thì ngày hôm nay anh sẽ bị bọn họ khi dễ.
Vì thế tay quản lý căn bản không đáng để đồng tình, Trình Kiêu không thèm tính sổ đã là khoan dung lắm rồi.
Trình Kiêu thu hồi thẻ tử kim, không nghĩ tới tấm thẻ này còn dùng rất thuận tay.
Anh cười như không cười quét mắt nhìn mấy người Lưu Tào Khang, cuối cùng ánh nhìn rơi vào Tôn Mạc, mặt không chút thay đổi nói: “Có thể đi được chưa?”
“Đi thôi đi thôi, mua quần áo thôi mà cũng phiền phức như vậy, thật mất hứng!” Vương Hiểu Hi oán giận lẩm bẩm một câu, lôi kéo Triệu Cương tức tối tính tiền.
Bọn họ muốn hạ nhục Trình Kiêu, kết quả không những rước bực vào người, trái lại còn khiến Trình Kiêu khoe mẽ một hồi, bây giờ lại thêm một tên Lôi Hồng Húc khó chơi nữa.
Kết toán xong, Lý Ngôn thấy Lưu Tào Khang rầu rĩ không vui, bỗng nhiên nở một nụ cười xấu xa.
“Được rồi, hôm nay chắc là Phỉ Thúy các có mở cửa đấy, hay là chúng ta chơi cái gì kích thích đi?”
“Trình Kiêu, nếu anh đã có tiền, có muốn chơi cùng chúng tôi không?” Lý Ngôn nhìn Trình Kiêu nói với vẻ không có ý tốt.
Vương Hiểu Hi lập tức khoác tay Tôn Mạc, nói: “Đúng rồi Mạc, tớ đã sớm nghe nói Phỉ Thúy các nổi tiếng lắm, nhưng chưa từng qua đó bao giờ, nhân tiện hôm nay chúng ta đi xem thử luôn nhé!”
“Tiểu Linh Linh cũng đi đi, không được từ chối đâu đấy!”
Đây là đang cố tình ép Trình Kiêu phải đi.
Thấy Trình Kiêu im lặng không lên tiếng, Lý Ngôn khinh miệt cười nói: “Sao nào? Không dám đi hay là không chơi nổi?”