Trong bao tải có cái gì đó giãy dụa liên tục, còn phát ra âm thanh ưm ưm. Hình như có người ở bên trong.
Trình Kiêu vốn không muốn để ý tới, nhưng khi nghe được tiếng động đó, anh chỉ có thể tạm dừng tu luyện.
Cứu một mạng người còn hơn xây được phù đồ cấp bảy!
Trình Kiêu không có lòng từ bi, nhưng không làm được chuyện mắt thấy kẻ ác giết người trước mặt mình mà lại làm ngơ.
“Các người muốn làm gì?” Trình Kiêu lặng yên không một tiếng động đột nhiên xuất hiện trước mặt bốn người.
Mấy gã thanh niên hăng hái đào hố, vốn đang làm chuyện mờ ám, lại còn ở một ngọn núi tối đen như mực này, chúng căn bản không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên xuất hiện.
Nhất thời cả đám bị Trình Kiêu dọa cho hết hồn!
“Ma!” Bốn người kêu thảm một tiếng rồi vắt giò lên cổ bỏ chạy.
Thực ra bọn họ được người ta bỏ tiền ra mướn, nếu không vì tiền thì họ cũng chẳng muốn làm loại chuyện thất đức này.
Bị Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện hù dọa như thế, nhất thời bốn gã kiếm cớ chạy mất.
Trình Kiêu đi tới chỗ bao tải, lúc này bao tải đột nhiên bất động.
Chết rồi hả?
Rõ ràng Trình Kiêu vẫn có thể cảm nhận được tiếng thở của người trong bao tải.
Trình Kiêu mở bao ra, nương theo ánh đèn pin mấy người kia để lại, anh thấy rõ người ở bên trong.
Đó là một lão già mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài màu bạc được búi lên cao.
Khi bao tải được mở ra, một mùi thối khó ngửi truyền đến.
Nếu không bị người ta trói chặt tay chân bỏ vào bao tải, nhìn ông ta còn có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Được Trình Kiêu lấy cái khăn trong miệng xuống, ông ta chợt hút một ngụm khí lớn.
Trình Kiêu hỏi: “Ông là ai? Vì sao bọn họ lại hại ông?”
Lão già im lặng một hồi, rốt cục cũng lấy hơi được, bèn đứng thẳng dậy nhìn Trình Kiêu nói: “Anh bạn nhỏ, có nước không? Khát chết tôi rồi!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trình Kiêu ném cho ông ta một chai nước khoáng.
“Cảm ơn cậu!” Lão già mở nắp chai, ngẩng đầu lên uống nước ừng ực.
Chai nước trực tiếp bị ông ta uống một hơi cạn sạch, sau đó còn ợ một cái, cười ha hả nói: “Cái đám cháu trai này lại dám ra tay thật, nếu không nhờ anh bạn nhỏ đây cứu tôi, cái mạng già này hôm nay phải chôn ở đây rồi.”
“Đúng rồi anh bạn nhỏ, nửa đêm nửa hôm cậu ở trên núi làm gì thế?” Ông lão thuận miệng hỏi.
Sau đó ông chợt như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, bèn vội vàng lui về phía sau, cách một khoảng rất xa mới dám nhìn Trình Kiêu hoảng hốt la: “Chẳng, chẳng lẽ cậu thật sự là ma?”
“Ông từng gặp qua con ma nào uống nước khoáng sao?” Trình Kiêu bình thản nói.
“Đúng nhỉ, ma không có uống nước! Chỉ tại mấy thằng nhóc vừa nãy nói bậy nói bạ.” Ông lão bắt đầu chửi bới mấy gã thanh niên vừa chạy mất.
Trình Kiêu nhìn ông lão kỳ quái trước mặt, hỏi lại lần nữa: “Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”