Mục lục
CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2


“Bác sĩ, mau khám giúp tôi con trai tôi bị sao vậy?” Giọng người phụ nữ lo lắng nói.


Trình Kiêu lập tức nhớ lại cảnh này.


“Thì ra là tôi trùng sinh về 800 năm trước, năm tôi hai mươi tuổi.”


Tu tiên 800 năm, Trình Kiêu có thiên phú xuất chúng, 800 năm thành tiên đế, được vạn giới tôn vinh là Thương khung Đại Đế.


Ký ức của tiên đế sẽ không bao giờ bị phai mờ, chỉ cần nghĩ đến, bất kỳ chi tiết nào về những gì đã trải qua đều có thể tìm thấy trong ký ức.


“Nhớ là lần này là một sự cố điều trị nghiêm trọng. Đứa trẻ đã bị Tôn Mạc chẩn đoán nhầm là bị cảm lạnh thông thường, chết vào ngày hôm sau!”


“Sự cố điều trị này suýt chút nữa hủy hoại danh tiếng nhà họ Tôn!”


Phía sau bàn tư vấn, Tôn Mạc đặt điện thoại xuống, nhanh chóng đến bên đứa trẻ.


Sau một hồi hỏi han, Cô ta nói: “Chắc là bị cảm cúm. Tôi tiêm một mũi cho bé, kê thuốc cho cháu trong ba ngày, khi về chú ý uống nhiều nước hơn, nếu ngày mai hạ sốt thì không có vấn đề gì.”


“Cảm ơn bác sĩ!” Người phụ nữ lễ phép nói, nhưng còn lo lắng, lại hỏi: “Thằng bé đã bắt đầu nói mê sảng rồi. Có phải thật sự chỉ là bị cảm thôi không?”


Tôn Mạc kiên nhẫn an ủi: “Chị đừng lo lắng, đây là phòng khám nhà em. Chị đừng nhìn em còn trẻ, nhưng em đã học y mười năm cùng cha mẹ, xem bệnh không trật đâu được.”


Người phụ nữ nhìn thời gian đã là hơn 8 giờ tối, cho dù lúc này đến bệnh viện lớn cũng chỉ có thể đến khám bệnh chỗ bác sĩ trực ban khoa nhi, cũng không hẳn là tốt hơn phòng khám của Tôn Thị.


“Vậy được, tiêm cho đứa nhỏ trước đi! Phiền bác sĩ!”


“Không có chi, chờ một chút!” Tôn Mạc bắt đầu phối thuốc cho đứa nhỏ.


Trình Kiêu yên lặng nhìn cảnh này, trong lòng có chút cảm khái.


Quả nhiên lịch sử không có gì thay đổi, người phụ nữ này vẫn chẩn đoán nhầm thành cảm cúm thông thường.


Ngày mai đứa trẻ sẽ chết, và nhà họ Tôn cũng sẽ bị giáng một đòn lớn.


“Mặc dù Tôn Mạc bức người quá đáng, nhưng dì Ninh Lan luôn coi tôi như con ruột của mình. Nếu đã sống lại một đời không thể nhìn nhà họ Tôn gặp khó khăn mà thờ ơ.”


Ở đời trước, Trình Kiêu đã bị cha mẹ ruột của mình bỏ rơi trong trại trẻ mồ côi, là cha mẹ của Tôn Mạc, Tôn Đại Hải và Ninh Lan đã nhận nuôi Trình Kiêu khi anh mới 5 tuổi.


Vì tính cách lập dị của Trình Kiêu, không một ai thích anh trong suốt thời học sinh. Sau khi lần lượt giải quyết những rắc rối do Trình Kiêu gây ra, Tôn Đại Hải cũng bắt đầu chán ghét Trình Kiêu, hối hận vì đã nhận nuôi Trình Kiêu.


Thật ra, Trình Kiêu khi đó chỉ muốn khiến người khác chú ý tới bằng cách gây sự chú ý .


Nhưng Ninh Lan thì khác, dù là khi Trình Kiêu chưa có gì, hay sau khi nhận tổ quy tông trở thành con nhà giàu có, Ninh Lan vẫn luôn coi anh như con ruột của mình.


Cho nên, nể mặt Ninh Lan, Trình Kiêu không thể không cứu!


“Chưa kể đứa nhỏ cũng vô tội.”


Hơn nữa, Trình Kiêu cũng có chút tò mò, Tôn Mạc thuộc gia đình có y học uyên thâm, không thể nào lại nhầm thành cảm cúm thông thường.


Đến cùng là nguyên nhân gì dẫn đến sai lầm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK