Ở tầng hai, trước bàn tiếp khách, thấy Vương Khánh Sinh đến, vợ chồng Điểm Thế Dạ vội vàng đi ra, khách sáo tiếp đón: “Chủ tịch Vương tới rồi, hôm nay căn phòng này của chúng tôi như được trời ban ơn!”
“Ha ha, chú em Điểm khách sáo quá, tôi có mang theo một món quà nhỏ, mong chú em Điểm đừng ghét bỏ!” Vương Khánh Sinh vung tay với cấp dưới, thanh niên bên cạnh lập tức đưa một hộp gỗ tinh xảo hình chữ nhật đến trước mặt Điểm Thế Dạ.
“Mở ra xem đi!” Vương Khánh Sinh nhìn Trình Kiêu ở phía sau sắp đi tới, mỉm cười đắc ý nói.
Điểm Thế Dạ sửng sốt, lẽ ra không nên mở quà trước mặt khách, nhưng nếu Vương Khánh Sinh yêu cầu thì đương nhiên Điểm Thế Dạ không thể từ chối.
Hơn nữa nhìn thấy Trình Kiêu đã đi đến gần Vương Khánh Sinh, sao Điểm Thế Dạ có thể không hiểu ý của Vương Khánh Sinh?
Hộp gỗ được mở ra, Điểm Thế Dạ lấy một bức tranh phong cảnh ra trước mắt mọi người.
“Đây là tác phẩm của thầy Tề!” Nhìn thấy mấy chữ trên chỗ ký tên, Điểm Thế Dạ lập tức kinh ngạc hô lên.
Tuy Điểm Thế Dạ không am hiểu về vẽ tranh, nhưng vì con gái, ông ta cùng nghe nhiều nên biết được một vài hoạ sĩ nổi tiếng.
Thầy Tề là một họa sĩ nổi tiếng Á tộc, mỗi bức tranh của ông ấy đều có giá trị xa xỉ dù ông ấy vẫn còn sống, đến khi ông ấy qua đời, những bức tranh của ông ấy sẽ càng tăng giá.
Vương Khánh Sinh đắc ý nói: “Chú em Điểm, bức tranh này do thầy Tề tặng cho tôi, đương nhiên, tôi không thể nhận không, nên đã cho thầy Tề ba mươi triệu, nhưng chắc chắn giá trị thật sự của bức tranh này còn cao hơn ba mươi triệu.”
Đúng lúc Trình Kiêu đi qua Vương Khánh Sinh lơ đãng nhìn vào bức tranh. Có lẽ bức tranh này đúng là tác phẩm của thầy Tề, nhưng đường nét phác hoạ rất đơn giản. Hơn nữa tác phẩm của thầy Tề tương đối nhiều, bức tranh này nhiều nhất cũng chỉ ba mươi triệu.
Trình Kiêu đi qua Điểm Thế Dạ, Điểm Thế Dạ vội vàng tiếp đón Vương Khánh Sinh, giả vờ không thấy Trình Kiêu.
Nhưng đương nhiên Lý Ny mẹ Điểm Hương không thể làm lơ Trình Kiêu, dù sao cũng là khách.
“Cậu là bạn của Điểm Hương đúng không, mau vào trong ngồi!” Lý Ny khách khí nói.
“Vâng.” Trình Kiêu nhẹ nhàng đáp lại đi qua bàn tiếp khách, đặt một tờ chi phiếu lên bàn tiếp khách.
Lý Ny cũng không để ý lắm, quay đầu tiếp đón Vương Khánh Sinh cùng chồng mình.
Trình Kiêu đi vào phòng, đám người Triệu Cao đã tới, còn có những người bạn khác.
Nhìn thấy Trình Kiêu Triệu Cao đang chơi điện thoại lập tức chào hỏi: “Trình Kiêu, lại đây ngồi!”
Trình Kiêu ngồi xuống cạnh Triệu Cao, Triệu Cao nói: “Tôi đang chơi cờ vua, năm con đen của chúng ta bị đá rồi!”
Trình Kiêu nhàm chán đáp lời: “Ừ.”
Chưa chơi xong một ván, Điểm Hương đã trở về từ triển lãm tranh, bắt đầu tiếp đón mọi người.
Đám người Tân Gia Lạc cũng đã tới.
Điểm Hương nhìn mọi người, thấy các khách mời đã đến gần đông đủ thì cười nói: “Mọi người ngồi đợi một lúc nhé, đợi khách của ba tôi đến đông đủ thì có thể bắt đầu bữa tiệc.”
“Không sao, Điểm Hương cậu không cần vội đâu, cứ ngồi xuống tâm sự cùng mọi người đi!” Một người bạn nam đỏ mặt nhìn Điểm Hương nói.