“Từ nơi nào có được?” Trình Kiêu chăm chú nhìn Tô Lương Tử, nghiêm giọng hỏi.
“Sư phụ, xem ra người nhận ra thứ này! Nếu như người chịu thu tôi làm đồ đệ, tôi sẽ nói cho người biết! Không thì dù giết tôi, tôi cũng không nói!”
Tô Lương Tử ngước cổ lên, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Có điều Trình Kiêu thấy thế nào, đều cảm thấy vô lại.
“Muốn làm đồ đệ của tôi, ông thực sự không đủ tư cách. Có điều trước tiên có thể thu ông làm đệ tử ký danh, sau đó nếu ông biểu hiện tốt, tôi sẽ suy nghĩ chính thức thu ông nhập môn.” Trình Kiêu nói.
“Chỉ là đệ tử ký danh sao?” Tô Lương Tử có chút không vừa ý.
“Nếu như không muốn thì thôi.” Trình Kiêu nói xong cũng đi, tuy rằng hứng thú đối với chiếc vảy trong tay Tô Lương Tử, nhưng chờ anh đến kim đan, một ngày đi khắp tam sơn tứ hải, tự nhiên có thể tìm tới chủ chiếc vảy.
“Sư phụ chờ đã, đệ tử ký danh thì đệ tử ký danh đi, dù sao cũng hơn là bị từ chối!” Tô Lương Tử nói.
“Miếng vảy này thật ra là sư phụ chết bầm trước đây của đệ tử lưu lại, năm đó ông ấy phát hiện chủ chiếc vảy, chết ở nơi đó.” Tô Lương Tử hồi ức lại.
Trình Kiêu hỏi: “Chỗ kia ở nơi nào?”
Tô Lương Tử nhìn Trình Kiêu, nói: “Núi Hoài Dương Song Đầu, đầm Ác Long!”
“Địa giới phương bắc Lĩnh Nam.” Trình Kiêu nói.
“Đúng vậy, lúc sư phụ tôi phát hiện nó, nó đã dài đến sáu trượng, bây giờ qua hơn mười năm, súc sinh kia sợ là càng khó đối phó!” trên mặt Tô Lương Tử hiện lên hận ý.
Trình Kiêu không chút biểu tình, nhàn nhạt nói: “Chín trượng hóa rồng, con ác giao này mười mấy năm trước cũng đã được 6 trượng, xem ra khoảng cách hóa rồng cũng không xa!”
Tô Lương Tử hỏi: “Sư phụ, có thể làm thịt nó sao?”
Trình Kiêu trầm ngâm chốc lát, nói: “Chờ đi!”
“Được rồi!”
Trình Kiêu nhìn Tô Lương Tử, nói: “Ông đã là đệ tử ký danh, ba ngày sau tới nơi này tìm tôi!”
Tô Lương Tử vui mừng: “Cảm ơn sư phụ!”
“Về chuyện của tôi, không được nói với bất kỳ ai, bằng không khiến ông thần hồn đều nát!” Giọng Trình Kiêu băng lãnh, dường như truyền đến từ địa ngục Cửu U.
Tô Lương Tử bị hù khẽ run rẩy, liền vội vàng khom người cúi đầu nói: “Sư phụ yên tâm, tôi hiểu!”
“Đi đi!” Trình Kiêu nhàn nhạt.
“Đệ tử cáo từ!” Tô Lương Tử rời khỏi.
Trình Kiêu về đến nhà, Tôn Mạc đang ngồi ở trên ghế sa lon chơi di động, vợ chồng Tôn Đại Hải hẳn là ở phòng khám bệnh.
Thấy Trình Kiêu trở về, Tôn Mạc hỏi một câu: “Mã Tài không làm khó anh sao?”
“Ông ta không có gan đấy.” Trình Kiêu nhàn nhạt nói, đi về phòng ngủ đi.
Tôn Mạc vốn muốn tâm sự cùng Trình Kiêu, hòa hoãn một chút quan hệ, nhưng khi nhìn đến thái độ cao ngạo không ai bì nổi của Trình Kiêu, cô ta giận không chỗ phát.
Hơn nữa Trình Kiêu hoàn toàn không cho cô ta cơ hội hòa hoãn quan hệ, dường như lười nói với cô ta.
Tôn Mạc tức giận trực tiếp ôm gối trên ghế sa lon quăng về cửa phòng ngủ.
Ngực phập phồng kịch liệt, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy giận dữ.
Trước kia là Trình Kiêu liều mạng lấy lòng cô ta, mà Tôn Mạc luôn là thái độ thờ ơ, bây giờ thì trái ngược.