Mục lục
CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 127


Đột nhiên, trên mặt cô gái thấp thoáng nỗi chua xót, cô ta nói: “Ba tôi qua đời sớm, để nuôi lớn chúng tôi, mẹ tôi đã sinh sống hết mức tiết kiệm. Bà mướn phòng ở một căn nhà dân trong thành phố, bởi vì phụ cận đều là nhà cao tầng, một năm bốn mùa căn nhà kia đều không thấy được ánh mặt trời.”


Trong mắt Vương Nguyên Bồi cũng lộ vẻ kinh ngạc, nếu như Trình Kiêu và người nhà bệnh nhân không sớm thông đồng với nhau, vậy thì Trình Kiêu này thật sự có chỗ kỳ lạ.


Trên mặt Ninh Cát Sơn ẩn hiện nụ cười, ánh mắt nhìn Trình Kiêu có một thứ gọi là tín nhiệm.


Trên mặt Tôn Đại Hải cũng là vẻ nghi hoặc, làm sao Trình Kiêu lại biết điều này? Chẳng lẽ trước đó nó đã từng nghe qua?


Trình Kiêu tiếp tục hỏi: “Trong vòng mười mét cách chỗ bệnh nhân ở có phải là có mương nước không?”


Lần này thần sắc trên mặt cô gái chỉ có thể dùng từ khiếp sợ để hình dung. Nghĩ đến thân phận của mình khá đặc thù, trong mắt cô gái còn mang theo vẻ cảnh giác.


“Làm sao anh biết? Anh đã điều tra chúng tôi?”


Chuyên gia họ Mã lập tức hét lớn: “Đê tiện, vì để cho bệnh nhân tin tưởng lời nói dối của mình, cậu lại dám xâm phạm quyền riêng tư của bệnh nhân!”


Vẻ mặt Trình Kiêu vẫn lãnh đạm, anh hơi ngẩng đầu lên nói: “Kênh mương tụ âm, hơn nữa bệnh nhân lại ở trong hoàn cảnh suốt năm không nhìn thấy ánh mặt trời, vì vậy mới dẫn đến âm khí trong cơ thể đại thịnh, dương khí yếu ớt.”


“Thế nhưng bệnh nhân lại dựa vào một tín niệm mà kiên trì đến tận bây giờ. Nếu như tôi đoán không sai, thứ vẫn luôn chống đỡ để bà ấy không ngã xuống chính là tình thương của người mẹ.”


Nghe được năm chữ tình thương của người mẹ, ba đứa trẻ lộ ra vẻ thương tâm.


Hai cô gái hơi lớn tuổi càng thêm khắc sâu đối với hai chữ này, lúc bấy giờ đã không nhịn được ghé vào trước giường của bệnh nhân nữ khóc nức nở.


“Mẹ, nhiều năm như vậy, mẹ cực khổ rồi!”


“Hiện tại con gái đã lớn, có thể kiếm tiền, sau này hãy để con gái hiếu kính mẹ thật tốt!”


Nói xong, cô gái đeo kính râm đột nhiên đứng lên, tháo kính mát xuống trịnh trọng nhìn Trình Kiêu.


“Cô là đại minh tinh Dương Oánh!” Ninh Cát Sơn vừa nhìn đã nhận ra ngay, ông kinh hô một tiếng.


Dương Oánh là một nữ ngôi sao bỗng nhiên nổi như cồn trong thời gian gần đây, bởi vì cô mang hình tượng ngọc nữ thanh thuần nên được coi là nữ thần trong mộng của các fan hâm mộ.


Thế nhưng thân phận của Dương Oánh lại vô cùng thần bí, không ngờ tuổi thơ của cô lại thê thảm như vậy.


Thảo nào người một nhà cô trước đây sinh sống cực kỳ gian khổ, mà hiện tại lại có thể vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.


Kiếp trước Trình Kiêu cũng rất thích Dương Oánh, bởi vì cô vẫn luôn duy trì hình tượng, không có bất cứ scandal nào truyền ra, đời tư cực kỳ sạch sẽ.


Trình Kiêu được cha mẹ ruột đón về, sau đó trở thành phú nhị đại. Anh còn tỏ tình với Dương Oánh mấy lần, chỉ là đều bị cô cự tuyệt.


Không nghĩ tới kiếp này bởi vì anh giúp đỡ Tôn Mạc cứu đứa trẻ kia, nhờ đó sinh ra hiệu ứng cánh bướm, quỹ tích vận mệnh đã phát sinh thay đổi, để anh sớm gặp được Dương Oánh.


Dương Oánh cúi người thật sâu trước mặt Trình Kiêu, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ khẩn cầu: “Bác sĩ, cầu xin anh hãy cứu lấy mẹ tôi, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK