Một tiếng tát tay giòn giã, nam thanh niên đã bị Trình Kiêu một tát ngã vào gối.
Trình Kiêu kéo Tôn Mạc còn đang ngẩn người sang một bên.
“Cậu làm gì vậy!” Tuần Châu tức giận: “Tại sao lại đánh con trai tôi!
Mặc dù Lôi Chấn Vũ không khiển trách Trình Kiêu, nhưng sắc mặt trầm trọng, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Trình Kiêu buông Tôn Mạc ra, không để ý đến Tuần Châu đang tức giận, mà không tí biểu tình nhìn Lôi Chấn Vũ .
“Nếu không muốn con trai mình chết, thì im miệng!”
Tuần Châu thật sự không dám nói lời nào, tức giận nhìn chằm chằm Trình Kiêu.
“Con trai Lôi Chấn Vũ của tôi, không phải ai cũng có thể đánh nó. Cậu cần phải cho tôi một lời giải thích!” Giọng Lôi Chấn Vũ đầy sát khí.
Trình Kiêu giành lấy một cây châm bạc trong tay Tôn Mạc, đi về phía thanh niên.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì cây châm đã đâm vào huyệt nhân trung của nam thanh niên.
Đây là lời giải thích mà Trình Kiêu cho ông ta.
Châm bạc đâm vào ba phần từ dưới lên trên, nhìn có vẻ cực nhanh, nhưng lại cực kỳ tốn sức.
“Quỷ môn mười ba châm chuyên trị trăm loại điên cuồng tà đạo, đặc biệt là khí âm lệ này.”
“Một châm nhân trung ma quỷ ngừng, bên trái hạ châm bên phải ra.”
Đây là bài huyệt của Quỷ Môn mười ba châm.
Thanh niên đột nhiên ngừng giãy dụa, chợt lập tức thanh tỉnh lại.
“Đây là đâu?”
“Hồng Húc, con tỉnh rồi!” Tuần Châu vui mừng khôn xiết.
Lôi Chấn Vũ cũng rất kích động, dựa vào bên cạnh người thanh niên hỏi: “Hồng Húc, con cảm thấy thế nào?”
“Ba, con bị sao vậy?” Lôi Hồng Húc nhìn quanh với vẻ mặt khó hiểu.
Lúc này, một già một trẻ vào phòng bệnh.
“Ngài Lôi, tôi xin lỗi, tôi đến muộn!” Ông già mặc áo blouse trắng lộ vẻ hối lỗi.
Lôi Chấn Vũ vui mừng khôn xiết, bước tới nắm lấy tay ông lão: “viện trưởng Ninh, cuối cùng ông cũng đến rồi!”
Đây là Ninh Cát Sơn, viện trưởng bệnh viện Nhân dân, làm người chính trực, đời trước Trình Kiêu bị bệnh nằm viện, nhận giúp đỡ của ông ta.
Ninh Cát Sơn chỉ vào người thanh niên kiêu ngạo bên cạnh nói: “Tôi đến muộn là có lý do. Ngài xem tôi đã mời ai đến?”
Lôi Chấn Vũ nghi ngờ hỏi: “Đây là ai?”
“Cháu trai của Lục thần y từ Thủ Đô!” Ninh Cát Sơn giọng nói hưng phấn.
“Thì ra là Lục tiểu thần y, thất kính thất kính!” Lôi Chấn Vũ cúi đầu chào.
Tên tuổi của Lục thần y nổi như sấm, ngay cả một ông lớn như Lôi Chấn Vũ cũng chỉ có thể kính nể.
Rốt cuộc thì ai cũng sẽ mắc bệnh, đến thời khắc nguy cấp thì cần có thần y cứu sống.