Mục lục
CHÀNG RỂ VÔ DỤNG LÀ TIÊN TÔN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 8


Tuy nhiên, Trình Kiêu nhớ rằng anh chưa từng gặp Lôi Chấn Vũ ở đời trước, nhưng đời này vừa sống lại đã gặp Lôi Chấn Vũ.


Có lẽ nào vì anh sống lại mà sinh ra hiệu ứng cánh bướm, quỹ đạo của số phận đã thay đổi? Lịch sử ban đầu sẽ xảy ra thay đổi?


Tôn Mạc vội vàng đứng lên, cung kính hỏi: “Ngài Lôi, ngài ngồi đi, con trai ngài bị sao vậy?”


Tôn Mạc cười đầy mặt, nói chuyện dùng luôn kính ngữ


Lôi Chấn Vũ dường như có điều gì khó nói, nghiêm nghị nói: “Con trai tôi hiện tại đang ở bệnh viện Nhân dân, nhờ cô đến khám xem là biết, cần bao nhiêu chi phí khám bệnh cô cứ nói!”


“Nếu ngài Lôi đã mời, tôi đương nhiên sẽ đi, nhưng nếu đến các chuyên gia ở bệnh viện Nhân dân đều không thể chữa khỏi bệnh cho con trai ngài, e rằng tôi có đi cũng không giúp được gì!”


Tôn Mạc biết mình mấy cân mấy lạng, y thuật của cô chắc chắn không tốt bằng các chuyên gia ở bệnh viện hàng đầu.


“Cái này …” Lôi Chấn Vũ nhìn lại người phụ nữ bên cạnh mình.


Người phụ nữ vội vàng nói nhỏ: “Sếp Lôi, vị thần y chữa khỏi bệnh cho con trai tôi không phải cô ấy, mà là cái cậu kia!”


Tôn Mạc sửng sốt một chút, trong lòng một đợt tức giận, không ngờ Lôi Chấn Vũ lại tới mời tên phế vật Trình Kiêu này!


“Đã như vậy thì làm phiền cậu em này đi cùng đi. Tiền chữa bệnh sẽ tính riêng!” Lôi Chấn Vũ cười nói ngay lập tức.


Lôi Chấn Vũ đã phấn đấu hàng chục năm trong giới thương nhân, xử sự đâu vào đấy, dù đã nhận lầm trước nhưng vẫn có thể xong xuôi trong một câu nói.


Tôn Mạc vội vàng nói: “Ngài Lôi chờ một chút, tôi chuẩn bị chút, có thể lên đường ngay lập tức!”


“tôi không có hứng thú.” Trình Kiêu đột nhiên nói.


Anh đã rõ lý do tại sao lại gặp Lôi Chấn Vũ trước, là vì đứa trẻ mà anh đã cứu ngày hôm qua, khiến quỹ đạo của số phận thay đổi.


Nếu anh tiếp tục ra tay, sẽ chỉ thay đổi nhiều thứ hơn, tương lai sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.


Tôn Mạc sững sờ nhìn Trình Kiêu như nhìn một thằng ngốc.


Nối được quan hệ với tập đoàn Chấn Vũ là ước mơ của vô số người ở Hà Tây.


Bây giờ đích thân chủ nhân của tập đoàn Chấn Vũ mời anh, tên khốn vô dụng này nói anh không có hứng thú.


Tôn Mạc sắc mặt tái nhợt.


“Nếu không phải cha tôi nhất quyết tuyển con rể đến nhà họ Tôn để truyền lại y bát, cho dù tất cả đàn ông trên thế gian đều chết, tôi cũng không gả cho tên lưu manh không cầu tiến chút nào này! ”


Lôi Chấn Vũ ban đầu ôm thái độ thử xem đến mời Trình Kiêu. Ban đầu nghĩ rằng với danh tiếng mình tự ra mặt, dù ngay cả Ngài Thị trưởng cũng có thể mời được ấy chứ.


Nhưng không ngờ Trình Kiêu lại không nể mặt như vậy.


Tuy nhiên, Trình Kiêu càng tỏ ra kiêu ngạo bao nhiêu thì Lôi Chấn Vũ càng tin tưởng bấy nhiêu.


Từ cổ chí kim, người thực sự có tài, thường có tính cách rất lập dị.


Lôi Chấn Vũ cười nói: “Cậu em, cậu cần điều kiện mới đi cùng tôi?”


Trình Kiêu khẽ liếc ông ta một cái, nói: “Trên người ông không có thứ tôi cần.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK