“Chẳng lẽ Chủ tịch Nam Cung vẫn muốn giữ tôi lại uống trà sao?” Đông Phương Vũ ôm chặt Mộ Như trong vòng tay, nhìn Nam Cung Tần bằng ánh mắt chế giễu.
"Tôi sao có thể làm gì một đại gia lớn như anh? Hơn nữa, đêm bay là đêm tân hô của tôi, tôi phải cùng vợ tôi tổ chức hôn lễ. Nhị thiếu gia muốn cùng tôi uống trà. Nhất định phải đợi ngày mai mới được đi", Nam Cung Tần dửng dưng nói. Khi âm thanh vang lên, ánh mắt của anh ta đặt về phía Đông Phương Vũ:" Đặt Mộ Như xuống, anh có thể đi! "
“Để cô ấy xuống?” Khuôn mặt của Đông Phương Vũ trầm xuống, anh càng ôm chặt Mộ Như hơn, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Tần nhướng mày rậm: “Anh nghĩ anh có thể ngăn cản tôi ở chỗ này sao?
“Hì hì, tôi biết Đông Phương Nhị thiếu gia từ nhỏ đã cướp nhà, trốn tường thành. Đó là năng lực của một tên xã hội đen.” Nam Cung Tần vươn tay cầm ly rượu đỏ nhấp một ngụm, khóe miệng có chút giễu cợt. "Có thể không ngăn được Nhị thiếu gia tiến vào, nhưng là sao không thể ngăn được Nhị thiếu gia rời khỏi, đúng không?
“Anh muốn thế nào?” Đông Phương Vũ không muốn tiếp tục trò chuyện với Nam Cung Tần, bởi vì người phụ nữ trong vòng tay anh đã trở nên nóng như lửa, điều này âm thầm nhắc nhở anh rằng xuân dược trong cơ thể cô đang phát tán.
“Hừ, tôi muốn thế nào?” Nam Cung Tần thấy rất buồn cười sau khi nghe Đông Phương Vũ nói, ngẩng đầu uống chất lỏng màu nâu trong ly, lạnh lùng nói: “Tôi với Tịch Mộ Như đã tổ chức đám cưới, anh nói xem tôi muốn thế nào... "
“Cô ấy là chị dâu của tôi, ngoài cô ấy ra anh có thể chọn bất kì ai", Đông Phương Vũ lạnh lùng cắt đứt lời của Nam Cung Tần, đồng thời trầm giọng nhắc nhở: “Quy củ của Đông Phương gia, người phụ nữ của chính mình không có lý do gì mà buôn tay để cô ấy đi."
“Người phụ nữ của riêng anh?” Nam Cung Tần không nhịn được cười sau khi nghe những lời của Đông Phương Vũ, hừ mũi lạnh lùng nói: “Đông Phương Vũ, tôi nghĩ rằng anh có lẽ đang rối. Anh không phải đang ôm người phụ nữ của mình trong tay. Mà là của anh ...”
“Anh chưa bao giờ nghe câu nói nổi tiếng rằng chị dâu như mẹ sao?” Đông Phương Vũ nhanh chóng chặn lại lời nói của Nam Cung Tần, rồi nói với giọng đanh thép: “Nam Cung Tần, anh nói nếu ai đó muốn cường bức mẹ anh, anh có để người đó rời đi không? "
Nam Cung Tần nhìn lời nói của Đông Phương Vũ một lúc, rồi giơ ngón tay cái lên nói: "Được rồi, Đông Phương Vũ, tôi luôn coi anh như một tên cặn bã chỉ biết ăn chơi cờ bạc. Tôi không mong rằng sẽ có một tình yêu như vậy. Khi quá coi trọng tình nghĩa thì hình như ... "
“Anh nói xong rồi thì để tôi đi!” Đông Phương Vũ cướp lại lời nói của Nam Cung Tần, một tay ôm chặt lấy Mộ Như, tay kia cầm súng lục, chỉ thẳng vào Nam Cung Tần: “Anh có để tôi đi hay không?
Nam Cung Tần nhìn vào khẩu súng lục đen sáng bóng, anh ta biết trong khẩu súng lục này có đạn. Bởi vì Đông Phương Vũ khác với Đông Phương Mặc, Đông Phương Mặc thì chiếm thế mạnh về bài mưu tính kế rõ ràng, trong khi Đông Phương Vũ thì rất hung hăng, anh đã là một kẻ liều lĩnh từ khi còn nhỏ, hắn thực sự không dám chống lại anh.
Hôm nay, hắn tính toán sai lầm, thứ nhất hắn không tính Đông Phương Vũ sẽ đuổi theo, bởi vì dù sao người hắn bắt là Tịch Mộ Như chứ không phải Tịch Mộ Tuyết, hắn cho rằng Đông Phương Vũ và Đông Phương Tuấn sẽ tùy tiện đi tìm bọn họ.
Điều thứ hai mà hắn không tính được là Đông Phương Vũ thực sự có thể leo từ du thuyền hắn, bởi vì đó chắc chắn không phải là một việc dễ dàng, trừ khi anh ta là một con chim, mới thể bay qua.
Điều thứ ba hắn không ngờ là Đông Phương Vũ đã thực sự phá được mật mã của cánh cửa vô hình trong phòng hắn như bức tường sắt mà đột nhập vào.
Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM