Mục lục
Hôn nhân cuối cùng: vợ xin đừng ly hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 179: Đối Đầu Nhẹ Nhàng Nhưng Đầu Khó Khăn




Mộ Như bị hành động tán tỉnh cao cả của Đông Phương Vũ quấy rối, làn da của cô nhanh chóng nổi đỏ một mảng, cơ thể bị anh đè đến mức muốn chạy trốn nhưng không thoát được.



"Tịch Mộ Như, em đã lâu không tắm sao? Trên người sao lại có mùi chua?" Đông Phương Vũ thấy cô không còn sức chống cự, tâm tình rất tốt, vì vậy, môi mỏng liền mấp máy đi tới xương bướm của cô vừa liếm vừa hôn nhẹ nhàng.



"Biết có mùi chua, mà anh còn ..." Miệng Mộ Như vừa mở, còn chưa kịp nói mấy câu, miệng Đông Phương Vũ đã nhanh chóng chặng lại, cái lưỡi thô ráp của anh đột nhiên chui vào trong miệng cô mà không có thời gian để cô kịp phản ứng.



Lúc này, Đông Phương Vũ không còn tâm trạng tiếp tục tán tỉnh Mộ Như nữa, anh hung hăng cắn miệng cô, sau đó bế cô lên, xoay người lại đè cô xuống giường.



Mộ Như mạnh mẽ khán cự Đông Phương Vũ đang đè lên người cô, nhưng chệnh lệch sức mạnh giữa nam và nữ quá lớn nên sự khán cự của cô lúc này không có vẻ gì là từ chối mà chuyển thành mong muốn cùng chào đón.



Đông Phương Vũ khóe miệng trượt khỏi miệng cô, tay cầm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng liếm, rồi từ từ trượt xuống cổ cô, cuối cùng đáp xuống xương bướm của cô….



Cơ thể của Mộ Như không chịu nổi sự trêu chọc như vậy, cô bất giác rùng mình, Đông Phương Vũ hiển nhiên nhận thấy phản ứng theo bản năng của cô, vì vậy anh dùng tay kéo quần áo đã hỏng của cô ra.



“Mộ Như, có nhớ anh không?” Giọng nói của Đông Phương Vũ say mê quanh tai Mộ Như như rót mật, như đang dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ.



Mộ Như nghiến răng nghiến lợi nhìn nam nhân trên người mình, phải thừa nhận lúc đầu trong lòng không tự chủ được nghĩ đến anh, nhưng lúc này ý chí của cô rất tỉnh táo, nêni không khỏi bối rối.



Vì vậy, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Đông Phương Vũ, nếu anh còn cảm thấy cuộc sống của tôi chưa đủ khổ, nếu như anh cảm thấy không đủ để tôi mang theo thêm một đứa con hoang nữa đến "Nhất Thốn Mặc" của Đông Phương gia, nếu anh còn muốn làm tôi thất vọng. Tùy theo hoàn cảnh, tôi lại mang thai thêm một dạ chủng nữa... "



Khi Mộ Như nói ra lời này, nhìn thấy cái đầu chôn sâu trong lồng ngực mình ngẩng lên, cô lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, Đông Phương Vũ, anh muốn làm gì thì làm, không sao cả, nếu là chuyện lớn thì tôi sẽ mang thai lần nữa, nhưng bây giờ tôi còn không có tiền đi bệnh viện phá thai, cùng lắm thì tôi chết theo đứa bé..."



Đông Phương Vũ nhìn nữ nhân dưới trướng mình, ánh mắt lạnh như dao, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi môi cô đỏ mọng, máu không ngừng bị cắn xuyên qua, nhưng không có một giọt nước mắt.



Những lời cay nghiệt như kim bạc có nọc độc đâm thẳng vào tim anh không chút báo trước, đau đến mức anh không thể kêu lên!



Cuối cùng anh cũng chậm rãi đứng dậy, hoàn toàn rút người ra khỏi người cô, liếc nhìn người phụ nữ nằm trên giường với bộ quần áo bị hỏng, mở tủ lấy ra một chiếc váy của phụ nữ ném cho cô.



“Vào phòng tắm thay quần áo rồi đi đi, để thế này chắc không ra ngoài được đâu.” Giọng nói của anh rất yếu, nghe không ra chút cảm xúc, xoay người bước ra ngoài ban công không có ánh đèn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK