Mục lục
Hôn nhân cuối cùng: vợ xin đừng ly hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 207: Mộ Như Cảm Thấy Đau Đớn




Mộ Như theo A Mẫn lên lầu, nhưng chỉ đi được hai bước mà tiếp tục ngả.



“A Mẫn, ta không đi được nữa". Mộ Như đau đớn lắc đầu, suýt nữa phát khóc, nhìn A Mẫn bằng ánh mắt khẩn cầu: “Hay là, cô đưa tôi về ký túc của cô rồi giúp tôi thay một bộ đồ là được rồi."



"Cái này ...?" A Mẫn ngại ngùng giải thích với cô: "Cô Tịch, quần áo của tôi ở ký túc Nhất Thốn Mặc đều là quần áo của người làm. Nếu cô mặc đồ đó vào hôm nay thì..."



"Quần áo của người làm nên là quần áo bảo hộ lao động, không sao cả", Mộ Như không thể quan tâm nhiều như vậy, vì vậy cô lại nói với A Mẫn: "Làm ơn đi, tôi thực sự không đi được."



“Có chuyện gì vậy?” Đông Phương Mai người đang đứng sảnh tiệc, thấy Mộ Như và A Mẫn vẫn đứng ở đầu cầu thang thì quay đầu lại hỏi: "Cô Tịch, cô có chuyện gì sao? Hay là cô không thích sự hiếu khách của tôi?"



"Không phải", Mộ Như vội vàng lắc đầu, sau đó giải thích: "Đông Phương phu nhân, chân của tôi đi lên lậu có chút khó khăn, cô xem..."



“Chẳng lẽ cô muốn A Mẫn giúp cô đem quần áo ra đây thai?” Đông Phương Mai lạnh lùng cắt đứt lời nói của Mộ Như, sau đó giễu cợt nói: “Cô Tịch, cho dù da mặt cô có dày như thế nào thì cô cũng nên quan tâm đến người khác, đây là đại sảnh Nhất Thốn Mặc ở Đông Phương gia. Chúng tôi sợ nhìn thấy cảnh tượng không đứng đắn như vậy sẽ bị nhiễm xui xẻo, đúng không?"



Mộ Như đỏ mặt xấu hổ sau khi nghe những lời của Đông Phương Mai, cô không thể nói bất cứ lời nào, vì vậy nhờ sự giúp đỡ của A Mẫn, cô nắm lấy tay vịn ở hai bên cầu thang rồi bước lên lầu một cách khó khăn.



Phòng khách trên tầng hai thực ra là phòng mà Đông Phương Vũ và Tịch Mộ Tuyết từng ở. A Mẫn giúp cô đẩy cửa ra, sau đó rất lịch sự nói: "Có quần áo trong tủ. Cô có thể tự tìm quần áo rồi đi tắm. Sau khi tắm xong tôi sẽ giúp cô thoa thuốc, tôi nghĩ chân cô có lẽ sẽ không thể đi lại trong thời gian ngắn."



Mộ Như nhìn A Mẫn rồi gật đầu, cười đau khổ miễn cưỡng nói lời cảm ơn, cô từ từ nhảy về phía tủ quần áo trong phòng.



Cô từng vào căn phòng này khi Tịch Mộ Tuyết vẫn còn là nhị thiếu phu nhân cỉa Đông Phương gia, nhưng bây giờ căn phòng này không còn là của Tịch Mộ Tuyết nữa mà đã trở thành một phòng dành cho khách.



Mộ Như đi tới bên trong tủ quần áo mở ra, lấy một bộ áo sơ mi đích vải bông tinh tế, một chân đi về phía phòng tắm, chỉ nghĩ A Mẫn nhanh chóng tìm được thuốc đem lên.



Khi Mộ Như đang tắm trong phòng dành cho khách, ở đại sảnh của Nhất Thốn Mặc, Đông Phương Mai đã mất kiên nhẫn, bà thường xuyên nhìn đồng hồ, bởi vì đã bốn mươi phút trôi qua.



"A Mặc có chuyện gì vậy? Đã bốn mươi phút rồi, nó vẫn chưa đắp thuốc xong sao?" Đông Phương Mai đứng lên, đi về phía cầu thang, "Nó thực sự muốn tôi lên mời nó xuống à."



"A Mai, để tôi đi," Đông Phương Anh Vũ đứng lên, nhìn bà nói: "Cô ở đây để tiếp khách đi. Tôi sẽ lên mời Mặc."



Lời nói vừa dứt, ông lập tức đi về phía đầu cầu thang, tốc độ nhanh như thể ông sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt lành nếu ông chậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK