Trịnh Y Bình sửng sốt trong giây lát, cô không ngờ cái miệng của Mọi Như có vẻ mềm mại nhưng lại rất sắt nhọn, chính vì điều này mà cô không thích Mộ Như cho lắm, Nhất Phàm là em trai cô, nó luôn tôn trọng người chị gái như cô đây, Tịch Mộ Như ít nhất cũng phải tôn trọng cô một chút, nhưng câu hỏi của Mộ Như có chút quá đáng không?
Sau khi nghe Tịch Mộ Như hỏi vậy, Đông Phương Vũ bất giác nhếch lên nở nụ cười ở khóe miệng, Tịch Mộ Như, người phụ nữ này, bình thường giống như một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, rất dể bị bắt nạt, nhưng khi ai đó thật sự khiến cô khó chịu thì cô nhất định sẽ cắn lại.
“Haha, hóa ra cô Tịch thật không biết xấu hổ,” Trịnh Y Bình hừ lạnh, không nhịn được mà tăng âm lượng lên vài decibel: “Tịch Mộ Như, cô từng là vợ của Đông Phương Mặc, anh họ của Nhất Phàm, anh họ lại bị bỏng đến mức bị liệt, nhưng cô lại mang thai đứa con ngoài dã thú khi cô còn đang sống trong cuộc hôn nhân với anh họ của tôi, cô nghĩ cô vô tội sao? Cô cảm thấy cô xứng đáng với gia đình của tôi sao?"
Sau khi nghe Trịnh Y Bình nói, Mộ Như sửng sốt một hồi, sau đó nhìn Đông Phương Vũ với vẻ mặt bình tĩnh, rồi đột nhiên bật cười, nụ cười chảy ra nước mắt.
Đông Phương Vũ và Trịnh Y Bình sững sờ trong giây lát, họ không hiểu tai sao Tịch Mộ Như đột nhiên bật cười, bởi vì những lời của Trịnh Y Bình dường như không có gì là buồn cười.
Mộ Như cười vài giây rồi dừng lại, nhìn hai người trước mặt nói, "Cô Trịnh, về câu hỏi mà cô vừa hỏi, bây giờ tôi sẽ trả lời cô một cách rõ ràng và rành mạch."
Lúc này, Mộ Như mới tách khỏi cánh tay đang nắm chặt của Trịnh Nhất Phàm, sau đó một tay ôm lưng ghế sô pha, một tay nâng tóc mái trên trán lên, rất nghiêm túc nói: "Cô Trịnh, tôi không phải là một cô gái ngây thơ, chuyện đó cũng không phải lỗi của tôi, mà là lỗi của Đông Phương Mặc, anh ta không những không nhìn ra là người hay ma mà còn là một tên bất lực, vì gặp phải một người lạ ở Nhất Thốn Mặc của anh ta nên mới mang thai đứa con hoang đó, có thể là do an ninh của Nhất Thốn Mặc không tốt hoặc có thể là do người mà anh ta sử dụng, nói tóm lại, kẻ hoang dâm đó là do anh ta bồi dưỡng mà ra. Thứ hai, tôi gặp phải vụ tai tiếng như thế này mà Nhất Phàm cũng không bận tâm thì cô bận tâm cái gì? Thứ ba, là Nhất Phàm theo đuổi tôi, anh ấy nói muốn kết hôn và sống với tôi cả đời, anh ấy không để ý tôi có xứng đáng của anh anh ấy hay không thì cô để ý như vậy thì có ích gì? Tôi sẽ sống với cô cả đời sao?"
Khi Trịnh Y Bình và Đông Phương Vũ nghe thấy lời nói của Mộ Như, sắc mặt ngay lập tức trở nên không kiềm chế được, ba điều mà Mộ Như nói quá mức dao động, mỗi điều nói ra đều là điểm mấu chốt, theo luật hôn nhân hiện tại, thì bọn họ thật sự không có quyền ngăn chặn cuộc hôn nhân của Tịch Mộ Như và Trịnh Nhất Phàm.
Nhưng không thể để cuộc hôn nhân giữa Trịnh Nhất Phàm và Tịch Mộ Như tiếp tục, vì nó liên quan đến danh tiếng của Đông Phương gia và nhà họ Trịnh.
Vì vậy, vẻ mặt Đông Phương Vũ trở nên u ám nói: "Tịch Mộ Như, mặc dù em rất có lý, nhưng đừng quên Nhất Phàm và chúng tôi là anh em họ..."
“Là anh em họ thì sao?” Trịnh Nhất Phàm nhanh chóng giành lấy lời của Đông Phương Vũ, rồi bước tới, đặt tay lên vai Mộ Như để ôm cô thật chặt, cùng cô kề vai sát cánh.
“Đủ rồi, Trịnh Nhất Phàm!” Đông Phương Vũ hiển nhiên không có kiên nhẫn để tiếp tục nói chuyện với bọn họ, vì vậy anh lạnh lùng đứng lên nói: “Kết hôn không phải là chuyện đùa của trẻ con, cậu nghĩ cậu có thể làm được như những gì cậu muốn sao?"