Nhưng cô lại đã bị A Mẫn ngăn lại ngay khi vừa quay đầu lại, vừa quay đầu lại liền thấy A Mẫn bên tai cô thần bí nói: "Cô biết không? Có người nói Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia là cùng một người?"
“Cái gì?” Mộ Như kinh ngạc hét lên một tiếng, sau đó vội vàng che miệng, mở to mắt nhìn A Mẫn, cẩn thận hỏi: “A Mẫn, cô nghe thấy chuyện này ở đâu?
Nhìn thấy phản ứng của cô như vậy, A Mẫn không khỏi bật cười, thì thào: "Sợ đúng không? Thật ra lần đầu tiên tôi nghe được tin tức cũng như vậy, tôi suýt nữa là ngất đi."
Mộ Như lấy tay che ngực, sau đó lo lắng hỏi: "A Mẫn, chính xác là ai nói cho cô tin tức này?"
A Mẫn nhìn xung quanh, rồi kéo Mộ Như ngồi xuống chiếc ghế đẩu trên bãi cỏ, rồi nói nhỏ với cô: "Hôm đó tôi đang làm cỏ ở đây, nhưng Liễu đã nhờ tôi đưa cho dì Mai bát canh hạt sen, công việc này vốn dĩ là của A Anh, nhưng hôm đó, A Anh bị đau bụng trong kỳ kinh nguyệt nên tạm thời đổi sang tôi."
A Mẫn ngừng lại, sau đó hạ thấp giọng nói: "Liễu mẫu ban đầu bảo tôi đợi súp hạt sen nguội rồi hãy mang đến đó, nhưng vì lịch làm việc dày đặc nên tôi tranh thủ thời gian rảnh mang nó đi, cứ tưởng dì Mai đợi nguội rồi mới uống, ai ngờ vừa đến cửa phòng dì Mai đã nghe thấy tiếng dì Mai gọi điện thoại." Cô ấy lạnh lùng ngâm nga rôig nói tiếp: "Bà ấy nói A Vũ và A Mặc là cùng một người."
Mộ Như đang nghe chuyện phi thường, thì A Mẫn rốt cuộc cũng không nói gì nữa, vì vậy cô vội vàng hỏi: "Tiếp theo thì sao?"
“Không có tiếp theo,” A Mẫn thở dài khi nghe Mộ Như hỏi như vậy, “Nghe vậy tôi hoảng quá, dì Mai ở bên trong không biết là có để ý có ai đó ngoài cửa hay không mà đột nhiên tôi ngừng nói, tôi ở bên ngoài cửa nín thở mà lặng lẽ lùi về phía sau, rồi từ từ rời đi."
Mộ Như liếc mắt nhìn cô ấy nói: "Có thể là cô nghe nhầm, Nhị thiếu gia và Đại thiếu gia sao có thể là cubgf một người."
“Nhưng đây rõ ràng là những gì dì Mai nói?” A Mẫn vội vàng biện hộ: “Nếu là người khác nói ra, tôi nhất định sẽ không tin, nhưng dì Mai thì khác?"
"Có lẽ dì Mai chỉ là đoán thôi," Mộ Như nhìn cô ấy một cái rồi nhẹ giọng nói: "Dì Mai già rồi, bà ấy cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới suy nghĩ lung tung?"
“Không, không phải như thế,” A Mẫn dùng giọng lhaanr định nói: “Kỳ thật, người làm như chúng ta từ lâu đã cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia cả hai chưa bao giờ cùng xuất hiện một lúc."
Mộ Như ngáp một cái, vỗ vỗ vai A Mẫn nói: "Mặc kệ, tôi có thể làm chứng cho cô biết, Nhị thiếu gia cùng Đại thiếu gia nhất định sẽ không thể cùng một người."
“Làm sao cô biết là không phải?” A Mẫn vô tình nói với cô: “Cô sống ở Nhất Thốn Mặc được bao lâu? Cô có thấy cả hai người họ cùng nhau xuất hiện không?”
"Đương nhiên là tôi biết," Mộ Như nghiêm túc giải thích với A Mẫn: "Thứ nhất, tướng mạo của Đại thiếu gia và nhị thiếu gia chênh lệch như vậy, thì sau có thể giả làm người kia? Thứ hai, vào cái đêm mà Nhị thiếu gia và chị gái Tịch Mộ Tuyết của tôi kết hôn, không phải ở phòng bên cạnh tôi sao? Tôi nghe thấy rất rõ ràng, lúc đó Đại thiếu gia cũng đang ở trong phòng của tôi, cho nên sao họ có thể là cùng một người đúng không?"
“Vậy sao?” Khi A Mẫn nghe Mộ Như nói vậy, nghi ngờ trong lòng cô lập tức bị xua tan, cô gật đầu nói: “Chắt đó thực sự là do dì Mai đoán cô cứ nghĩ đi, làm sao mà Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia là cùng một người được."