“Cô vậy à?” Đông Phương Vũ giễu cợt nói, giọng nói giễu cợt không khỏi có chút cao lên: “Tôi cho rằng cô là một người phụ nữ đoan trang sao? Cô cho rằng cô là đang mang thai đứa con của Đông Phương Vũ sao?”
Tịch Mộ Tuyết chỉ nghĩ thôi đã toát mồ hôi, lạnh sống lưng, nhìn vẻ mặt giễu cợt của Đông Phương Vũ, không khỏi kinh ngạc: “Chẳng lẽ… tối hôm đó… không phải anh?”
Đông Phương Vũ nghe thấy lời này. Anh ta không nhịn được cười một tiếng mỉa mai trầm thấp vang lên: "Tịch Mộ Tuyết, tôi nghĩ cô đủ thông minh, bởi vì cô biết dùng em gái mình để thế tội những điều tồi tệ mà cô đã làm ra từ khi còn nhỏ, nếu cô kết hôn với anh trai tôi, vậy thì vào đêm tân hôn, cô nên biết rằng tôi cũng có thể học được những chiêu trò này... "
" Nhưng ... vào đêm tân hôn, cả hai chúng ta rõ ràng là vào trong phòng này uống rượu giao bôi, tôi đã uống một ly, còn anh thì rõ ràng là ... " Tịch Mộ Tuyết lắc đầu nhìn Đông Phương Vũ với ánh mắt kinh hãi, đột nhiên, người đàn ông đứng trước mặt cô ta không phải là một anh chàng đẹp trai hàng đầu, mà là một anh chàng to lớn.
"Đúng vậy, đêm tân hôn, chúng ta cùng nhau uống một ly rượu, trong rượu của cô, tôi còn cho vào một viên thuốc gây ảo giác, cho nên sau khi cô uống liền chút say, tôi liền bảo cô nằm chờ tôi trên giường, còn tôi phải đi tắn..."
Đông Phương Vũ dừng lại ở đây, rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt chế giễu, ý bảo cô ta nên hiểu rõ những chuyện còn lại.
Tịch Mộ Tuyết nhớ rằng khi Đông Phương Vũ đi vào phòng tắm, cô ta đã tắt đèn trong phòng ngủ, căn phòng tối đen như mực, cô ta đang nằm trên giường vì uống rượu, cơ thể lúc đó nóng vô cùng.
Khoảng mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra, chiếu ánh sáng cho căn phòng đang trong bóng tối, sau đó có người đi về phía giường của cô ta, lúc đó cô ta đã rất nóng nảy, đây là đêm tân hôn của cô ta và Đông Phương Vũ, tất nhiên là cô ta không nghi ngờ điều gì. Với lại, lúc đó có người đang ông đang leo lên giường, cô ta nhanh chóng lao vào chuyện đó một cách cuồn nhiệt.
Vào đêm tân hôn, cô ta cảm thấy hạnh phúc ngây ngất, thứ mà những người đàn ông đó trước đây không bao giờ có thể cho cô ta, đương nhiên cô ta nghĩ đó là do Đông Phương Vũ trao cho cô ta, vì vậy cô ta cảm thấy một người đàn ông có bao nhiêu kinh nghiệm trên giường vẫn sẽ có ích.
Tuy nhiên, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến đèu này, bây giờ Đông Phương Vũ đã nói với cô ta rằng không phải anh và cô ta đã hưỡng thụ đêm tân hôn."
“Vậy thì… những lần sau này… cũng không phải là anh sao?” Giọng nói của Tịch Mộ Tuyết run lên, cả người cô ta không ngừng run rẩy.
Nụ cười giễu cợt của Đông Phương Vũ mở rộng, rồi lạnh lùng nói: "Tịch Mộ Tuyết, đêm đầu tiên tôi đã không muốn cô. Cô nghĩ những sau này tôi sẽ chạm vào cô sao? Cô là người phụ nữ có thân thể cùng trái tim bẩn thỉu. Cô nghĩ tôi sẽ muốn một người phụ nữ như vậy sao?"
" Anh ... Anh thì tốt hơn tôi ở đâu?" Tịch Mộ Tuyết không thể không hỏi lại: "Anh cũng chẳng tốt lành gì."
" Đúng, tôi không tốt", Đông Phương Vũ nhún vai, không quan tâm đến Tịch Mộ Tuyết, chỉ hừ lạnh: "Tịch Mộ Tuyết, hôm nay ở bệnh viện, tôi để dành thể diện cho cô, không nói chuyện này trước mặt ba cô và dì Mai. Bây giờ, tôi nể mặt chị dâu của tôi Tịch Mộ Như vẫn sẽ giữ cho cô chút mặt mũi cuối cùng, vì vậy cô hãy ngoan ngoãn trở về nhà họ Tịch, và kết thúc cuộc hôn nhân như trò hề này. Nếu không, tôi sợ rằng cô sẽ lại mang thai thêm một đứa con hoang và lại mất thêm một bên buồng trứng nữa mất. Tôi đoán khi mọi chuyện vỡ lỡ sẽ không có ai muốn kết hên với cô nữa.
Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM