Buổi sáng Trịnh Nhất Phàm đưa Mộ Như đi mua nhẫn ở chín cửa hàng trang sức phước lành nổi tiếng ở Tân Hải.
Đây là lần đầu tiên Mộ Như được ở trong một cửa hàng trang sức xa xỉ cao cấp như vậy, nơi đó có một mảng trang sức bằng vàng và ngọc chói mắt, đặc biệt là những viên kim cương, từng viên một như giọt nước, phản chiếu ánh sáng, khiến người ta không thể mở mắt.
Trịnh Nhất Phàm vốn dĩ muốn mua kim cương, nhưng Mu Ru nhất quyết không chịu, nói kim cương tuy đẹp nhưng quá xa hoa và hào nhoáng, tạo cho người ta cảm giác như sao trên trời, vẻ đẹp rất sáng, nhưng khoảng cách quá xa, khiến vẻ đẹp trở nên hư ảo.
Vì vậy, cuối cùng, cô chọn bạch kim, nhưng thật ra cô muốn bạc, nhưng cửa hàng trang sức Jiufu không có bạc, vì vậy cô chọn nhẫn trơn bằng bạch kim, đơn giản mà thực tế, giá cả cũng không đắt.
Đến gần trưa họ mới mua chiếc nhẫn xong, Trịnh Nhất Phàm vốn định đưa Mộ Như đến nhà hàng xoay để ăn trưa, nhưng ngay khi hai người bước ra khỏi cửa hàng trang sức, điện thoại di động của Trịnh Nhất Phàm lại đổ chuông, là điện thoại từ bệnh viện.
Trịnh Nhất Phàm là bác sĩ tim mạch, mặc dù đang nghỉ phép nhưng anh đã báo cáo với bện viện là anh sẽ không rời Tân Hai trong kỳ nghỉ Tết, vì vậy bệnh viện sẽ gọi cho anh nếu có bệnh nhân hoặc việc gì đó cần anh làm.
Đây là trách nhiệm của nhân viên y tế, dù là bác sĩ hay y tá cũng phải mở máy 24/24 vì bệnh viện có thể liên lạc với họ mọi lúc.
Sau khi Trịnh Nhất Phàm trả lời điện thoại, anh nói với Mộ Như với giọng đầy tiếc nuối: "Anh xin lỗi, Mộ Như, anh không thể cùng em đến nhà hàng ăn trưa, vì có một bệnh nhân mắc bệnh tim nặng vừa được đưa đến bệnh viện, nhưng trưởng khoa của chúng anh đã về quê của anh ấy ở Thượng Hải, nên bây giờ bệnh viện yêu cầu anh đến đó để phẫu thuật..."
"Vậy thì anh đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian nữa", Mộ Như lập tức dùng hai tay đẩy anh vào trong xe, hiểu rõ nói: "Mạng người quan trọng, chúng ta có thể ăn bất cứ lúc nào, anh không cần để tâm, dù sao chúng ta còn có cả một đời."
Trịnh Nhất Phàm mỉm cười từ tận đáy lòng khi nghe những lời của Mộ Như, đây chính là người phụ nữ tốt mà anh đang tìm kiếm, một người phụ nữ thích hợp làm vợ của Trịnh Nhất Phàm, anh muốn nâng niu và trân trọng cô đến hết đời.
Nhìn thấy xe của Trịnh Nhất Phàm rời đi, Mộ Như một mình đi dạo phố, buổi trưa về nhà một mình, cũng phải nấu ăn rất phiền phức, nên cô tìm một quán ăn để ăn thì tốt hơn.
Đang nghĩ đến đây thì điện thoại reo lên, cô nghĩ là của Trịnh Nhất Phàm nên cô nhanh chóng lấy ra bấm nghe mà không nhìn, cô để vào tai rồi nói: "Này Nhất Phàm, anh đến bệnh viện rồi... "
“Nhất Phàm là ai?” Lời nói của Trình Phi Nhi phát ra từ điện thoại di động, không đợi Mộ Như trả lời, liền nhanh chóng hỏi: “Mà này, Tịch Mộ Như, nửa đêm cậu gọi điện thoại cho mình làm gì? Mình tắt máy đi ngủ nên đến hôm sau mới biết, nhưng hôm sau mình gọi lại cho cậu thì câuk lại tắt máy là sao?"
"Ồ, không sao cả," Mộ Như nghe thấy giọng của Trình Phi Nhi, liền nói lại: "Mà này, Phi Nhi, bây giờ cậu có rảnh không? Nếu rảnh thì ra ngoài, chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé, ngày mai mình phải bay đi Las Vegas... "
"Cái gì?" Trình Phi Nhi lần này rất ngạc nhiên, sau đó vội vàng hỏi: "Tịch Mộ Như, cậu vừa nói cái gì? Cậu sẽ bay tới Las Vegas? Cậu bay tới đó làm gì? Chẳng lẽ cậu đã tìm được việc làm việc cho một công ty đa quốc gia?"
"Không," Mộ Như nhanh chóng giải thích, sau đó nhẹ nhàng nói: "Mình sẽ kết hôn ở Las Vegas..."