Mục lục
Hôn nhân cuối cùng: vợ xin đừng ly hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107: Cô Nói Ai Xấu Xí




Buổi tối, Mộ Như được Đông Phương Tuấn đón về 'Nhất Thốn Mặc'. Người đi cùng để trông chừng cô trong bệnh viện vào ban ngày cũng là Đông Phương Tuấn, còn Đông Phương Vũ thì sau khi khó khăn cứu cô vào đêm qua thì buổi sáng liền ném cô vào bệnh viện rồi vội vã rời đi.



Một miếng gạc lớn được dán trên trán cô vì cô bị thương rất sâu, nên không còn giữ được tóc mái dày cộp, vầng trán xấu xí buộc phải lộ ra ngoài.



Bác sĩ nói vết thương của cô không nghiêm trọng lắm nhưng vẫn phải khâu vài mũi, dù sao trên trán cô vốn có một vết bớt to bằng ngón tay cái, nhưng giờ lại thêm một vết sẹo khác, có vẻ rất xấu xí, nhưng cô đã không để ý đến vấn đề đẹp xấu nữa rồi.



Nhưng khi trở lại 'Nhất Thốn Mặc', Đông Phương Mai nhìn thấy, trong lòng không khỏi đau xót, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đến nhà bạn học chơi còn bị đụng vào trán."



Mộ Như đã thương lượng với Đông Phương Tuấn, vì vậy cô giải thích một cách thờ ơ, "Nhà của người bạn cùng lớp con không giàu có gì, cô ấy sống ở một ngôi làng nhỏ trong thành phố. Đèn ở tầng dưới bị hỏng nên rất tối. Con là lần đầu tiên nên không quen chỗ đó. Lúc con đang đi thì va phải cột điện."



Đông Phương Mai không nghi ngờ điều cô nói mà chỉ cười nói: "Cũng may là trán của con không cần lộ ra ngoài. Không thành vấn đề, khi gỡ gạc ra, con có thể để tóc mái và vẫn là Tịch Mộ Như lúc trước, vết sẹo này sẽ không làm ảnh hưởng gì đến con. "



Mộ Như gật đầu, vừa định trả lời, liền nghe thấy Tịch Mộ Tuyết từ ngoài cửa đi vào nói: "Dì Mai nói đúng thật, dù sao trên khuôn mặt xấu xí đó có thêm mấy vết sẹo thì có ảnh hưởng gì đâu chứ?"



Cả Tịch Mộ Như và Đông Phương Mai đều sửng sốt một lúc, rồi nhìn nhau.



Đông Phương Mai cau mày, sắc mặt hơi trầm xuống, vừa đinh lên tiếng, bà đã nghe thấy một giọng nói già giặng, trầm thấp vang lên từ trong thang máy: "Cô nói ai xấu xí?"



Mọi người gần như đồng thời sửng sốt, sau đó đều đồng loạt quay đầu lại, lúc này mới thấy Đông Phương Mặc đã lăn xe đến, mũ lưỡi trai trên đầu vẫn được ấn rất thấp, rất khó để nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng giọng nói của anh cho thấy anh đang rất tức giận.



Tịch Mộ Tuyết bản năng liền cảm sợ hãi sau khi nghe thấy giọng nói của Đông Phương Mặc, bởi vì cô ta đã có tội với những gì cô ta nói, nếu Tịch Mộ Như có một vết bớt trên trán, thì đã bị xem là xấu xí, còn Đông Phương Mặc sẽ còn xấu hơn trong số những người xấu xí.



Nhưng cô ta biết những lời như vậy chỉ có nói sau lưng, không thể nói trước mặt Đông Phương Mặc dù trong mọi trường hợp, vì vậy cô ta nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng giải thích: "Tôi không phải nói về chị cả, tôi nói tôi thật sự ngưỡng mộ. Chẳng hạn như,... "



“Tịch Mộ Như là vợ của tôi,” Đông Phương Mặc lạnh lùng cất lời nói của Tịch Mộ Tuyết, sau đó hừ lạnh, giọng khàn khàn như cũ nói: “Hãy nhớ, chỉ cần cái tên Đông Phương Mặc này còn ở đây thì tất cả mọi thứ đều thuộc về Đông Phương Mặc, Mọi thứ của tôi không cho phép bất kì ai bất kính, việc hôm nay cứ quên đi nhưng đừng để tôi nghe lại lời này thêm một lần nào nữa, tôi sẽ không bao giờ khách sáo với cô, cũng đừng trách tôi không nể mặt em trai tôi."



Tịch Mộ Tuyết sợ đến mức không dám nói lại, chỉ biết chửi rủa trong lòng, Đông Phương Mặc chết tiệt này, không phải nói anh ta bị ung thư da sao? Làm thế nào chỉ mới đến Mỹ vài ngày đã trở về? Tại sao anh ta không xảy ra chuyện gì? Tại sao anh ta không nhanh chóng chết đi?



Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/



MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK