CHƯA CÓ NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀO ĐỐI XỬ VỚI CÔ TỐT NHƯ VẬY
Trong xe tối om không nhìn thấy gì, may mà trong bóng tối có thể sờ tìm được quần lót và băng vệ sinh, nhưng lúc này cô không thể quan tâm đến mặt trước và mặt sau của bộ đồ ngủ, mặc kệ thế nào cũng được.
Cuối cùng thì mất khoảng năm phút để hoàn thành mọi việc. Cô mở rèm ở ghế sau, bấm cửa sổ xuống rồi vẫy tay với Trịnh Nhất Phàm, người đứng ở đầu xe hút thuốc, cô ra hiệu anh có thể vào xe.
Chỉ là sau khi Trịnh Nhất Phàm lên xe, đèn bật sáng, cô đột nhiên nhìn thấy chiếc gối màu be trên ghế phụ, lúc này trên đó đã hiện rõ bản đồ in trên hông cô.
Trịnh Nhất Phàm do dự một chút, liền bấm cửa sổ xuống ném nó ra ngoài, cô xấu hổ đến đỏ cả cổ, chỉ có thể ngồi ở ghế sau vì cô không còn dũng khí ngồi vào ghế phụ nữa.
Trịnh Nhất Phàm trực tiếp lái xe trở về căn hộ của anh, chân của Mộ Như không còn đau nhiều nhưng vẫn không thể đi được, Trịnh Nhất Phàm vẫn phải ôm cô đi vào thang máy, rồi lại trực tiếp ôm cô vào phòng.
Tất nhiên, điều đầu tiên bước vào nhà là kiểm tra mắt cá chân của cô, đúng là nó không bị trật khớp, nhưng anh vẫn tìm một ít thuốc bôi cho cô, anh yêu cầu cô vào nhà vệ sinh để lao mình, nhưng đặc biệt nhấn mạnh là cô không thể tắm.
Dĩ nhiên, Mộ Như biết rỗ chuyện này, cô đã tắm ở Đông Phương gia rồi, nên việc vệ sinh đơn giản lúc này chỉ là cọ rửa vùng kín và mông, sau đó thay băng vệ sinh xong.
Khi cô từ trong phòng tắm bước ra, Trịnh Nhất Phàm mang ra một cái khay, và trên khai có hai cái bát.
"Mộ Như, đây là nước đường nâu với gừng và một bát mì tôi vừa nấu xong." Trịnh Nhất Phàm đặt hai cái bát lên bàn cạnh giường, nhẹ giọng nói với cô: "Đêm nay chắc là em chưa ăn gì nhiều nên sợ em đói. Ngoài ra nước gừng cùng đường nâu rất tốt cho bụng dưới khi đến ngày, ăn xong là có thể uống ”.
Mộ Như ngồi bên giường, cúi đầu không dám nhìn Trịnh Nhất Phàm, nhìn hai cái bát bốc khói trên bàn cạnh giường, trong lòng lại thấy ấm áp, nhưng mặt lại đỏ đến tận cổ.
“Được rồi, Mộ Như, em mau ăn đi, sau khi ăn xong thì đi ngủ sớm.” Trịnh Nhất Phàm đứng lên, nhìn Mộ Như ngồi ở mép giường, trầm giọng nói: “Số điện thoại trong phòng của tôi là 2233, nếu em cảm thấy không thoải mái ở đầu thì cứ gọi cho tôi, bây giờ tôi phải đi tắm rồi đi ngủ."
Nhìn Trịnh Nhất Phàm đi ra ngoài, Mộ Như chậm rãi bưng bát mì đang bốc khói nghi ngút lên, món mì nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng trong đó có hai quả trứng rán, bên trong còn có thêm cà chua, mùi rất thơm.
Cô dùng đũa từ từ gắp mì, có lẽ bởi vì mì quá nóng và khói quá nhiều, mà chất lỏng ấm áp trong mắt cô trong nháy mắt lăn xuống không kiểm soát được, nhỏ từng giọt một vào tô mì.
Cô đã sống trên thế giới này 19 năm, chưa bao giờ dùng một người đàn ông nào đối xử tốt với cô như vậy. Vì vết bớt trên trán, mà hầu hết một phần ba đàn ông đều né tránh khi họ nhìn thấy cô. Những người lịch sự thì có thể làm bạn bè bình thường với cô, họ không ghét cô, nhưng việc thể hiện lòng tốt của cô là vô cùng ít.
Mì bị nuốt từng miếng một, có lẽ là vì đói, hoặc là vì bát mì mà Trịnh Nhất Phàm nấu rất ngon, tóm lại là cô ăn hết chỉ trong chốc lát.
Ăn xong cô lại lấy nước đường nâu pha gừng ấm trên bàn cạnh giường, uống một cách chậm rãi và cẩn thận.