Mộ Như không biết mẹ cô có được sống tốt không, vì Tịch Mộ Tuyết sẽ không bao giờ xuất hiện, và hiện tại cũng không có thông tin liên lạc.
Nhưng cô biết cuộc sống của cô ngày càng khó khăn, thứ nhất là mẹ cô có phẫu thuật gì đi nữa thì cũng không đủ tiền, thứ hai là cửa hàng hoa không biết vì sao đột ngột không cho cô làm nữa.
Nhưng việc tìm kiếm má Vương lại không suôn sẻ vì cô từng tìm má Vương trong phòng người hầu của nhà họ Tịch. Giờ má Vương đã biến mất, cô thậm chí còn không biết má Vương đang ở đâu, chứ đừng nói đến số liên lạc với bà cũng trống rỗng.
Không tìm thấy má Vương lại còn mất việc. Đỗ Tâm Duyệt lại sắp phải phẫu thuật, cô thì không được phép mang chiếc vòng đến tiệm cầm đồ. Cuối cùng, cô đã trở về với số tiền 3.000 NDT.
Chủ nhật, Trình Phi Nhi đến gặp cô, cô ất nghe cô nói về tình hình hiện tại rồi ôm đầu suy nghĩ hồi lâu nói: "Thật sự là không được, cậu định tìm cho cậu một người đàn ông như thế nào?"
Mộ Như nghe được câu hỏi này tgif rất sốc, nhìn Trình Phi Nhi rồi ngơ ngác hỏi: "Một người đàn ông đã có gia đình có thể kiếm được mấy chục nghìn đô trong một lần đi?"
"Phụt..." Trình Phi Nhi cười thành tiếng sau khi nghe lời nói của cô, sau đó lấy tay gõ nhẹ lên đầu cô, "Tịch Mộ Như, cậu đang nghĩ đến mấy chục vạn NDT sao?"
"Ừ," Mộ Như uống cạn ly trà sữa trân châu mà Trình Phi Nhi mang đến, thấp giọng thở dài nói: "Cậu nói cho mình biết, mình lấy đâu ra mấy chục nghìn đô?"
"Vậy thì Tịch Mộ Như, cậu thực sự phải kết hôn à", Trình Phi Nhi nghe cô nói liền ngừng đùa với cô, nghiêm túc nói: "Xã hội này còn rất nhiều đàn ông, cậu thì mới 19 tuổi, chưa nói đến chuyện cưới một người rất giàu, mà lẽ ra phải lấy một người có thể bỏ ra hàng chục ngàn đô la để chữa bệnh cho mẹ cậu đúng không?”
Mộ Như liếc nhìn cô ấy, sau đó cười khổ nói: "Trình Phi Nhi, nếu là những cô gái khác, hẳn là không có vấn đề gì, nhưng ai lại đồng ý lấy một người như Tịch Mộ Như mình chứ?"
"Mộ Như, cậu không xấu", Trình Phi Nhi vội vàng dùng tay kéo tóc mái của Mộ Như: "Kỳ thực cậu chỉ có một cái bớt."
Nghe xong, Mộ Như cười khổ, khẽ lắc đầu "Có lẽ cậu nghĩ rằng vết bớt không quan trọng nhưng đó là vì cậu là bạn của mình và cậu đã quen rồi, nhưng vì mình có vết bớt này nên đến cả bố mẹ mình cũng coi thường mình, trên đời này còn có ai không coi thường mình? "
"Mộ Như, cậu không cần phải quá bi quan", Trình Phi Nhi thấy Mộ Như như vậy nên vội vàng thuyết phục cô: "Thật ra, trên đời này không phải đàn ông nào cũng chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài đâu. Có lẽ khi cậu đi hẹn hò cậu có thể gặp được một người không chú ý đến ngoại hình."
Mộ Như lặng người khi nghe cô ấy nói, nhưng cô đã gặp một người không chú ý đến ngoại hình của cô, người đó là Nam Cung Tần, tuy nhiên cô và anh đã lỡ duyên vì cô đã thay thế Tịch Mộ Tuyết kết hôn với Đông Phương Mặc.
"Phi Nhi, cảm ơn cậu đã nghĩ cho mình", Mộ Như nhìn người bạn tốt của mình thở dài nói: "Chỉ là những gì cậu nói đều là viển vông, bởi vì mẹ mình phải vào viện vào thứ Tư tuần sau. Hôm nay đã là Chủ Nhật rồi, cho dù là người mù thì mình cũng sẽ không hẹn hò được."
“Tại sao lại muộn?” Đỗ Tâm Duyệt đang ngủ trong phòng ngủ không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn Trình Phi Nhi, rồi lạnh lùng nhìn Mộ Như nói: "Mẹ nghĩ những gì bạn học của con nói đúng. Chủ nhà ở tầng dưới ngày hôm qua đã hỏi mẹ, con có thể kết hôn với cháu trai của cô ấy không. Tiền chi tiêu mỗi ngày là 200.000 NDT. Chỉ cần con đồng ý, ngày mai con có thể kết hôn".