Buổi chiều Mộ Như đến bệnh viện, trên đường đi, trong đầu cô vẫn nghĩ đến những lời Trình Phi Nhi đã nói với cô, thà làm tình nhân của người khác còn hơn lấy một tên lùn ngốc nghếch như Bàng Đại Hải.
Nghĩ đến Trình Phi Nhi, cô không khỏi chạnh lòng, nếu là một người phụ nữ khác, có lẽ họ sẽ muốn trở thành tình nhân của một người đàn ông giàu có, nhưng với một người phụ nữ có vết bớt dài trên trán như cô thì dù là tình nhân người ta cũng không muốn.
Tuy nhiên, Trình Phi Nhi nói rất có lý, dù sao cô cũng không gả cho Bàng Đại Hải, vì một khi cô kết hôn với anh ta, có lẽ cô sẽ không trụ nổi cả đời.
“Tại sao cô lại ở đây một mình?” Trịnh Nhất Phàm nhìn Mộ Như, thấy sắc mặt cô tái nhợt, không khỏi quan tâm hỏi: “Cô gặp khó khăn về chi phí sao?"
Mộ Như nhìn anh, vừa vặn nở nụ cười, trầm giọng nói: "Tôi chỉ có mấy ngàn tệ, chênh lệch còn còn rất nhiều. Vậy anh xem mẹ tôi có thể phẫu thuật trể một chút được không? Có thể dùng thuốc ổn định tình trạng của bà ấy. Vài tháng sau, khi tôi tìm đủ tiền, tôi sẽ đưa bà ấy đến phẫu thuật."
Trịnh Nhất Phảm suy nghĩ một chút rồi nói: "Tình trạng của mẹ cô chưa đến mức nghiêm trọng, nếu ổn định thần kinh ở mức bình thường và nghỉ ngơi đầy đủ, thì sau một năm sẽ không có chuyện gì, nhưng vấn đề bây giờ là trạng thái tinh thần của bà ấy cực kỳ tồi tệ, điều này khá bất lợi cho tình trạng của bà ấy, cho nên... nếu muốn bà ấy khỏe lại, thì phẫu thuật càng sớm càng tốt. "
Nghe xong lời này, trong lòng có một tia hy vọng của Mộ Như lập tức rơi xuống đáy vực, cô cắn môi, gật đầu một cái, trầm giọng nói: "Tôi hiểu rồi, thứ sáu nên tiến hành ca phẫu thuật. Ngày mốt tôi sẽ đưa bà ấy đến bệnh viện."
“Không phải nói không có tiền sao?” Trịnh Nhất Phàm nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Hai ngày cô có thể kiếm được mấy trăm ngàn sao?
Mộ Như cảm thấy chua xót vô cùng sau khi nghe những lời này, hai ngày, thì cô có thể đi đâu mà thu về mấy trăn ngàn? Ngoài việc bán bản thân, cô có thể làm gì khác?
Trịnh Nhất Phàm thấy cô không nói, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng hỏi: "Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Mộ Nhú lắc đầu muốn dùng sức kéo ra một nụ cười, thế nhưng nụ cười chưa kịp nói ra thì nước mắt đã chảy xuống trước, lúc này cô thật sự cười không nổi.
“Tôi chỉ có thể kết hôn với một người", Mộ Như nghẹn ngào nói, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt không tự chủ được nói: “Bác sĩ Trịnh, anh có thể thu xếp phẫu thuật, ngày mốt tôi sẽ trả tiền… ..”
“Cô rất không muốn kết hôn với người đó phải không?” Trịnh Nhất Phàm cắt ngang lời nói của Mộ Như, sau đó đưa cho cô một ít khăn giấy, nhẹ nhàng nói: “Kết hôn là một chuyện trọng đại trong đời, vì vậy nếu cô không thích thì tại sao lại ép bản thân phải làm, cô có nghĩ vậy không? "
Mộ Như lấy khăn giấy lau nước mắt, cúi đầu không nói, trong cuộc sống thì phải vạn sự như ý, nhưng cô hoàn toàn chưa từng gặp được chuyện gì khiến cô như ý.
"Tình trạng của mẹ cô không thể trì hoãn được. Đó là điều chắc chắn", Trịnh Nhất Phàm khi thấy cô bình tĩnh lại một chút thì nói: "Hiện tại trong tay tôi có năm vạn tệ. Cô có thể cầm lấy rồi tiến hành phẫu thuật cho mẹ cô trước... "
“Chuyện này làm sao có thể?” Mộ Như nhìn Trịnh Nhất Phàm, nhanh chóng cự tuyệt: “Bác sĩ Trịnh, chúng ta không phải thân thích, làm sao tôi có thể cằm tiền của anh?