Trịnh Nhất Phàm chuyển đèn trong phòng ngủ sang màu cam, lúc này anh nằm trên giường, bộ chăn ga gối đệm màu đỏ tươi đặc biệt ấm áp dưới ánh đèn màu cam, khuôn mặt của Trịnh Nhất Phàm hiện ra như hoa mẫu đơn tượng trưng cho sự nở rộ và phú quý. Anh nhìn cô mỉm cười
Mộ Như trong lòng không khỏi căng thẳng, cởi khắn tắm trên đầu treo lên giá quần áo, lảo đảo đi về phía giường như giẫm phải lưỡi dao sắc bén, tự nhủ phải thả lỏng một chút, thả lỏng một chút, nhưng vẻ mặt cô rõ ràng là lo lắng đến mức sắp khóc, dù sao anh ta tự nhiên sẽ không đứng dậy.
Nhìn thấy cô như vậy, Trịnh Nhất Phàm không khỏi khẽ thở dài, ngồi dậy, lập tức vươn một bàn tay ra, nắm lấy cổ tay của Mộ Như kéo mạnh, Mộ Như mất thăng bằng lảo đảo, sau đó bị anh trực tiếp kéo lên giường.
“A,” Mộ Như không khỏi kêu lên, nhưng trước khi cô có thời gian phản ứng, cánh tay của Trịnh Nhất Phàm đã cứng rắn ôm lấy eo cô, khiến cơ thể cô trực tiếp lăn vào vòng ôm của anh.
Cơ thể của Mộ Như ngay lập tức đông cứng, Trịnh Nhất Phàm khẽ cười khúc khích, đặt tay lên eo cô qua bộ đồ ngủ xinh đẹp, nhưng thay vì ngay lập tức chạm vào tay và chân của cô, anh lại đặt cằm lên trên mái tóc của cô, anh hít một hơi thật sâu thì thầm nói: "Bà xã, em thơm quá!"
Mộ Như vốn đang cứng đờ trong vòng tay của Trịnh Nhất Phàm, hiện tại lại nghe anh nói một câu khiến cô bừng tỉnh, cô cảm thấy tim mình đập loạn xạ, khuôn mặt của cô ngay lập tức nóng như lửa, cô nhanh chóng vùi mặt vào sâu trong lòng ngực anh, vì cô sợ anh phát hiện ra sự bối rối của mình lúc này.
“Có chuyện gì vậy?” Nhất Phàm lập tức nhận ra cô có gì đó không ổn, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, đôi môi mỏng đưa đến bên tai cô, trầm giọng hỏi: “Có phải… rất căng thẳng không?"
Mộ Như gật gật đầu, hồi hộp, cô rất căng thẳng, ôm hôn nhau rồi ngủ thiếp đi trên giường với một người đàn ông không quen biết bao lâu, có thể không hồi hộp sao?
Dẫu biết rằng người đàn ông này sắp trở thành chồng mình, dẫu biết rằng người đàn ông này sẽ song hành cùng mình cả đời, mỗi đêm sau này, họ đều sẽ ôm nhau một, nhưng trong tiềm thức...
“Đừng căng thẳng, thả lỏng một chút”, Môi mỏng của Trịnh Nhất Phàm kề sát vào tai cô, có lẽ là vì kích động cùng căng thẳng, nên giọng nói của anh có chút run rẩy vang lên bên tai Mộ Như: “Bà xã, anh có thể không ngủ được."
Mộ Như nghe xong trái tim trong lồng ngực càng lúc càng nhảy loạn, thậm chí có chút khó thở, đầu càng ngày càng vùi xâu vào trong ngực Nhất Phàm, không dám ngẩng đầu lên đối mặt với đôi mắt đầy mong chờ của anh.
“Em cũng không ngủ được”, giọng Mộ Nhú vang lên như muỗi kêu, hai tay lo lắng không biết đặt vào đâu.
"..." Trịnh Nhất Phàm khẽ cười một tiếng, cánh tay ôm cô càng lúc càng chặt, nhưng không hề động đậy, bên tai cô lại vang lên một giọng nói hơi run run: "Vậy thì chúng ta nói chuyện một lúc, được không?"
“Được”, Mộ Như thở phào nhẹ nhõm, thân thể thả lỏng một chút, cánh tay khẽ nhúc nhích, chọn một tư thế thoải mái hơn, tựa đầu vào cánh tay cường tráng của anh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy chúng ta nói cái gì đây?"