Mục lục
Hôn nhân cuối cùng: vợ xin đừng ly hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 322: Bỏ Cô Rời Đi 3




Sau đó, Trình Phi Nhi không muốn học, cô ấy nói cô cảm thấy nhàm chán nên hỏi Mộ Như có muốn học không, lúc đó, Mộ Như cũng đang rất thích, vì vậy cô nói cô muốn học.



Cô học láy xe khoảng hai tiếng, lúc đó Vương Nhất Minh nói cô có hiểu biết cao, nhưng thật ra cô chỉ có thể lái xe trên đường thẳng, còn về phần lùi xe thì cô hoàn toàn không hiểu.



Cô chỉ có hai tiếng kinh nghiệm lái xe, bây giờ cô lại lái chiếc Mercedes-Benz của Đông Phương Vũ, trong lòng cô trống rỗng, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Vũ, cô vẫn mạnh dạn leo lên xe.



Mặc dù tất cả ô tô trên thế giới đều được cấu tạo gần giống nhau, năm ngoái khi cô thực hành với chiếc xe của Vương Nhất Minh, nó chỉ là một chiếc xe nhỏ, vì vậy Mộ Như đanv cố gắng nhớ lại những điểm chính mà Vương Nhất Minh đã chỉ cô trong hai tiếng đó, sau đó bắt đầu khởi động xe một cách ngu ngốc.



Mộ Như là một tân binh thực sự, một người như cô, chưa học cách lái xe đúng cách nhưng mới chỉ tập luyện riêng hai tiếng đồng hồ, giờ cô lại phải lái loại xe nổi tiếng như thế này, chưa kể còn có chút lo lắng, nên tay chân cô không như ý muốn.



Để chân lên chân ga, cô không dám đạp mạnh, tim đập thình thịch, hai tay nắm chặt vô lăng, mắt nhìn về phía trước không dám nhìn lung tung, chiếc xe nổi tiếng cô đang lái lúc này chỉ chạy chậm rãi như rùa bò, xe hai khacd lần lượt lướt qua, tiếng huýt sáo hướng về phía cô, chế nhạo chiếc xe này!



“Oh My God!” Đông Phương Vũ ngồi trên ghế phụ không khỏi đưa tay bóp trán, miệng phun ra tiếng chửi rủa.



Vào lúc này, anh cảm thấy chóng mặt nghiêm trọng hơn lần trước, có lẽ là bởi vì anh chưa bao giờ được tận hưởng một tốc độ vừa thú vị vừa mệt mỏi như vậy.



“Cái gì?” Bởi vì Mộ Như tập trung lái xe, chăm chú quan sát con đường phía trước, vừa rồi Mộ Như không nghe thấy Đông Phương Vũ nói gì, vì vậy cô không thể không thốt ra một câu hỏi.



Đông Phương Vũ uể oải quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang rất nghiêm túc lái xe, anh không khỏi thản nhiên hỏi: "Tịch amooj Như, em đang lái xe hay là cố ý tra tấn tôi?"



Tốc độ như vậy hoàn toàn là một cực hình đối với một người luôn thích đua xe như anh, anh chưa từng thấy ai lái xe như thế này.



Chẳng lẽ Tịch Mộ Như cố tình lái xe như vậy sao? Mục đích cỉa cô là để hành hạ anh hay sao?



Tra tấn anh? Sau khi nghe những lời của Đông Phương Vũ, Mộ Như không nhịn được cười khổ, cô thật sự muốn tra tấn anh nếu cô biết lái xe, nhưng vấn đề là cô không biết lái chiếc xe này, được không? Cô là đang tự hành hạ bản thân!



"Tôi... tôi thực sự..."



Mộ Như đang định giải thích tại sao tốc độ của mình lại chậm như vậy, nhưng Đông Phương Vũ không đợi được cô giải thích, liền vươn chân đạp lên chân ga của cô, sau đó đem chân cô hất ra, mạnh mẽ nhấn xuống.



“A!” Mộ Như kinh ngạc hét lên một tiếng, sau đó hét lớn: “Anh sao nhanh như vậy?"



Tốc độ xe tăng lên gấp hai mươi lần, Mộ Như lập tức bối rối, dùng hai tay nắm chặt vào vô lăng, ý nghĩ duy nhất của cô là đừng để xe chạy lung tung, nếu không sẽ đâm vào xe kế bên.



Nhưng cô đã sớm phát hiện ra khả năng của mình có hạn, đôi tay nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể điều khiển được con báo này, tốc độ của chiếc xe tăng lên tức thì, tay lái đã bắt đầu không điều khiển được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK