Trịnh Nhất Phàn cười nhẹ, cũng không buông bàn tay đang ôm eo cô, hơi cúi đầu, trán áp lên trán cô, chóp mũi áp vào mũi cô, trầm giọng hỏi: "Tại sao, em còn nghi ngờ sự chân thành của anh sao?"
Mộ Như sửng sốt, cô nghi ngờ sự chân thành của Trịnh Nhất Phàm sao?
Có lẽ từ khi gặp phải ba người đàn ông Đông Phương Mặc, Đông Phương Vũ và Nam Cung Tần, cô đã không còn tin tưởng vào bất kỳ người đàn ông nào nữa, bởi đàn ông luôn chỉ quan tâm đến mình, họ sẽ không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người phụ nữ của mình, kể cả vợ của chính mình, hay người đã cứu mình.
“Sao vậy Mộ Như?” Trịnh Nhất Phàm càng hoảng hốt khi thấy cô im lặng, buông eo cô ra, nắm tay cô đi tới ghế sô pha, bảo cô ngồi xuống.
"Mộ Như, anh biết em hẳn là nghĩ chúng ta quen nhau không lâu, quan hệ mới có hơn một tháng, nói kết hôn nhanh như vậy liền khiến em cảm thâyd hoảng sợ." Trịnh Nhất Phàm ngồi xổm xuống bên cạnh cô, rồi ôm lấy cô, kéo hai tay cô vào ngực để cô cảm nhận được nhịp tim của anh.
“Đây không phải là chuyện chính,” Mộ Như cuối cùng nói, nhìn Trịnh Nhất Phàm, cắn môi nói nhỏ: “Nhất Phàm, em nghĩ anh cũng nên biết em rất xấu, anh không cần phải nói, như chị của anh đã nói, em không còn trong sáng nữa,... "
“Được rồi, Mộ Như”, Trịnh Nhất Phàm nhanh chóng cướp lời Mộ Như, sau đó đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, lại vươn tay ra ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Mộ Như, sau này đừng nói những chuyện này nữa, bây giờ là xã hội gì rồi? Ai thèm quan tâm đến chuyện này?" Đầu ngón tay của Trịnh Nhất Phàm xẹt qua vết bớt trên trán cô, môi mỏng rơi xuống vết bớt khẽ hôn rồi nói: "Mộ Như, vết bớt của em không phải là xấu, nếu em thực sự không thích nó, thì đợi đến khi chúng ta kết hôn rồi sẽ sang Hàn Quốc để xóa bỏ nó, dù sao đi nữa, anh cũng không ngại vết bớt của em."
Sau khi Mộ Như nghe được điều này, trái tim cô dần lắng xuống, cô không biết liệu Trịnh Nhất Phàm có đồng cảm với tình cảm của cô hay không, nhưng vì anh nói anh thật lòng muốn cưới cô, nên--
Trịnh Nhất Phàm quả thực là một người đàn ông tốt, anh thực sự là một người đàn ông đáng để chọn làm bạn đời, Tịch Mộ Như vốn dĩ là một người vừa xa lạ vừa xấu xí, nhưng cô có thể kết hôn với một người đàn ông như Trịnh Nhất Phàm, quả thật là một chặng đường dài.
“Được rồi,” Mộ Như cuối cùng cũng gật đầu, rút người ra khỏi vòng tay của Trịnh Nhất Phàm, cô nhìn anh, như thể hạ quyết tâm rất nhiều: “Vậy thì chúng ta hãy đến Las Vegas để kết hôn, nhưng bây giờ là kỳ nghỉ, em đoán chúng ta phải đợi sau kỳ nghỉ Tết mới có thể kết hôn, đúng không?"
"Hehe," Trịnh Nhất Phàm không nhịn được cười, tiếp lời Mộ Như: "Mộ Như, Tết là của người Trung Quốc, người nước ngoài sẽ tổ chức lễ Giáng sinh, kỳ nghỉ Tết của họ đã trôi qua rồi, vì vậy nếu chúng ta đi bây giờ thì có thể nhận được một giấy chứng nhận kết hôn."
“Đi ngay bây giờ?” Mộ Như mở to hai mắt, sau đó kinh ngạc hỏi: “Bây giờ có thể đi sao? Vé đi Las Vegas, Hoa Kỳ không dễ mua như vậy, đúng không?
"Tất nhiên là không mua được vé tốt rồi, đang là thời gian cao điểm của người Trung Quốc đi du lịch nước ngoài, anh phải nhanh tay gọi điện đặt vé xem có thể đặt được vé máy bay trước ngày mùng 5 Tết không, vì anh chỉ được nghỉ đến ngày mùng mười Tết thôi, hơn nữa sau khi đi làm trở lại, anh phải đợi nộp đơn xin nghĩ đám cưới."
Trịnh Nhất Phàm lấy điện thoại di động ra vừa gọi cho hãng hàng không vừa nói chuyện với cô, rõ ràng là đặt vé đi Las Vegas, nhưng Mộ Như lại nghe anh nói nếu có người hoàn tiền vé thì sẽ được thông báo sớm nhất có thể, để chúng ta có thể đi ngay.