“Không!” Mộ Như trực tiếp thốt ra lời từ chối mà không cần suy nghĩ, nhìn ly rượu đưa qua, gần như theo bản năng vươn tay đẩy mạnh tay đang cầm ly của Nam Cung Tần.
“Không?” Khuôn mặt tươi cười vốn có của Nam Cung Tần dần trở nên ảm đạm, sự kiên nhẫn cũng từ từ biến mất, giọng nói có chút không kiên nhẫn hỏi: “Tại sao không? Em không biết rằng đêm tân hôn là ở trong phòng tân hôn sao? Em không biết tối nay chúng ta phải làm gì sao?"
Nam Cung Tần dừng lại, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang đỏ mặt xấu hổ, đưa tay xoa đầu cô, anh ta chợt nhận ra liền nói lời xin lỗi: “Tôi xin lỗi, Mộ Như, là tôi không đúng. Tôi quên em và Đông Phương Mặc không có đêm tân hôn trong phòng tân hôn, bởi vì hắn chẳng có chút gì giống nam nhân, hắn là một tên thái giám, một thái giám sao có thể cho em thưởng thức một đêm xuân mà một cô dâu nên tận hưởng chứ. Đúng không? "
Nghe xong lời anh ta nói, khuôn mặt ửng hồng của Mộ Như lại lập tức tái nhợt, cơ thể bất giác run lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, môi run run hồi lâu mới bật ra vài chữ: “Anh-- Không biết xấu hổ! "
“Tôi không biết xấu hổ sao?” Nam Cung Tần nghe vậy lập tức không vui, mặt lạnh lùng nói: “Tịch Mộ Như, tôi và em đã kết hôn theo hôn ước đã định, vậy thì phải làm những việc vốn dĩ nên làm của một cặp vợ chồng chứ. Em nói tôi không đủ tư cách làm một người chồng, em nói tôi không biết xấu hổ. Vậy em có biết vô liêm sỉ là gì không? "
Nghe Nam Cung Tần nói xong, Mộ Như lập tức sửng sốt nhưng vẫn không có phản ứng gì, Nam Cung Tần nhanh chóng vươn một tay ra, nắm lấy cánh tay cô kéo nhẹ vào lòng, thân thể manh mai của Mộ Như không trụ được đập khiến cả cở thể cô ngã vào cở thể rắn chắc.
Nam Cung Tần dùng tay khống chế cơ thể vẫn còn đang giãy giụa của Mộ Như, lồng ngực rắn chắc và khuôn ngực mềm mại của Mộ Như đập vào nhau, thật ra thì đã cách nhau hai ba lớp vải, nhưng bởi vì Mộ Như dùng hết sức giãy dụa và vặn vẹo, ngọn núi mềm mại trước ngực không tránh khỏi cọ sát vào lồng ngực của Nam Cung Tần, khiến cơ thể anh ta gần như phản ứng ngay lập tức.
"Buông tôi ra! Tôi không muốn nói chuyện với anh trong phòng tân hôn!" Hai tay Mộ Như đẩy mạnh vào người Nam Cung Tần, cố gắng đẩy lồng ngực của anh ra xa hơn một chút, nghĩ đến cái đụng chạm vừa rồi, cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui vào.
“Buông em ra?” Nam Cung Tần cười xấu xa sau khi nghe được lời nói của Mộ Như, cánh tay của anh ta gắt gao chế trụ sau lưng Mộ Như, ngực càng ngày càng ép về phía hai cái đồi của cô, môi mỏng hạ xuống đôi môi hồng của cô.
"Còn không muốn cùng tôi vào phòng tân hôn? Vậy thì theo tôi đêm xuân này phải làm ở đây rồi." Hơi thở nóng rực phun lên trên mặt Mộ Như, môi mỏng gần như in lên môi hồng của Mộ Như, giọng nói hiển nhiên mang theo niềm vui.
Mộ Như gần như muốn chết vì tức giận, cố hết sức đẩy đầu anh ta ra xa một chút, nhưng điều này lại khiến cho lồng ngực của anh t càng ngày càng đè lên thứ mềm mại của cô, khiến cô suýt chút nữa thở không ra hơi.
“Nam Cung Tần, anh nghĩ dùng cách mạnh bạo như vậy là có thể chiếm được tôi sao?” Mộ Như cố gắng thuyết phục người đàn ông đang đè lên mình bằng mọi lý do.
Nam Cung Tần sững sờ khi nghe những gì cô ấy nói, sau đó bật cười, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt cô nói: "Em yêu, em nói đúng. Cưỡng đoạt thì tương tự như cưỡng hiếp. Nó sẽ không tốt lắm. Không, nhưng chúng ta hãy thử trải nghiệm nó-"
----
Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM