Nhận thức này khiến Đông Phương Vũ tức thời khó chịu, sự tức giận trong lòng nhanh chóng dâng lên, nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng có ý muốn đập mở óc cô ra xem bên trong có bã đậu hay không.
"Tịch Mộ Như, tôi không quan tâm em có đồng ý hay không. Tóm lại, tôi muốn nói với em Trịnh Nhất Phàm là anh họ của tôi. Tôi nghĩ đêm qua em đến Nhất Thốn Mặc cũng đã biết rồi, vì nên em không thể nghĩ quá nhiều về anh ấy, thậm chí cũng không nêm nghĩ đến việc kết hôn với anh ấy ... "
“Tại sao không?” Mộ Như nhanh chóng giành lấy lời nói của Đông Phương Vũ, hừ lạnh: “Đông Phương Nhị thiếu gia , xem ra anh đã quản quá nhiều rồi, còn nữa anh dùng thân phận và quyền lợi gì để nói lời này với tôi?"
Mộ Như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với Trịnh Nhất Phàm, cho dù trước đó cô không biết mối quan hệ giữa Trịnh Nhất Phàm và Đông Phương gia, cô cũng chưa bao giờ mơ một giấc mơ viển vông như vậy.
Bởi vì cô không còn là một cô gái ngây thơ, mà là một người phụ nữ bị ruồng bỏ, bị đuổi ra khỏi nhà, thân phận như vậy làm sao xứng với thân phận của một bác sĩ như Trịnh Nhất Phàm?
Hơn nữa, Trịnh Nhất Phàm là một người rất tài, nhưng cô là một người phụ nữ xấu xí vừa có vết bớt vừa có vết sẹo trên trán, về ngoại hình thì cô không thể xứng với độ đẹp trai của Trịnh Nhất Phàm.
Hơn nữa, đêm qua, sau khi Trịnh Nhất Phàm đưa cô đến Nhất Thốn Mặc để dự tiệc sinh nhật của Đông Phương Mai, cô lại càng sợ hãi khi nghĩ đến khía cạnh đó, mặc dù đêm qua Trịnh Nhất Phàm rất quan tâm và chu đáo với cô.
Vì chuyện này mà hôm nay khi đi ra ngoài cô đã gọi cho Trình Phi Nhi, Trình Phi Nhi nói rằng anh họ cô ấy sẽ chuyển đi trong hai ngày tới và bảo cô chuyển đến nơi ở của cô ấy trong hai ngày nữa.
Chỉ là cô không bao giờ ngờ rằng bằng cách nào đó Đông Phương Vũ sẽ đến cảnh cáo cô, cô đã sống đủ đời bị ức hiếp và xúi giục, giờ không còn ai bắt nạt và xúi giục cô nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Đông Phương Vũ lại đào bới nó lên.
Thế nên, sự bướng bỉnh ẩn sâu trong cơ thể cô chợt trỗi dậy, vậy nên cô rất kiên quyết và bình tĩnh từ chối yêu cầu vô lý của Đông Phương Vũ.
Khuôn mặt của Đông Phương Vũ tối sầm lại sau khi nghe những lời của Mộ Như, ánh mắt anh nhìn Mộ Như trở nên lạnh lùng một cách rõ ràng, giọng nói trầm thấp và buồn tẻ vang lên: "Cô Tịch, ý cô có nghĩa là ... chỉ có Đông Phương Mặc mới đủ tư cách và quyền chăm sóc cô?"
Sau khi nghe Đông Phương Vũ nói, Mộ Như theo bản năng lùi lại một bước, kí ức đã quên lập tức hiện lên trong đầu cô, ba từ Đông Phương Mặc giống như một con dao găm thẳng vào tim cô, khiến ngực cô rướm máu, đau đớn ngay lập tức.
Đông Phương Mặc, chủ tịch tập đoàn Đông Phương, một tên bắt lực khó nhận ra, một kẻ độc ác tàn nhẫn, kẻ đã quá hồng nhan bạc phận với cô rồi phóng hỏa đốt cháy tất cả.
Người đàn ông mà cô từng hết lòng muốn chung sống trọn đời với anh, người đàn ông mà cô quyết tâm che chở cho anh cả đời, người đàn ông đã nhẫn tâm ruồng rẫy cô khi cô đau đớn và bất lực nhất!
Anh ta có đủ tư cách không? Anh ta có tư cách gì? Cô Tịch Mộ Như không nợ Đông Phương Mặc bất cứ thứ gì? Tại sao anh ta phải quan tâm đến cô?
Anh ta có phải là chồng cũ của cô không? Anh ta bảo cô lại là vợ anh ta khi nào? Mọi người ở Tân Hải đều biết rằng Đông Phương Mặc đã kết hôn với Tịch Mộ Tuyết. Và ó bao nhiêu người biết về sự tồn tại của Tịch Mộ Như?