Mộ Như nghĩ, nếu tối nay Đông Phương Anh Vũ thực sự kéo Đông Phương Vũ ra khỏi phòng của mình, đến trước mặt Đông Phương Mặc, thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
“Cô chưa lên lầu, vậy tại sao cô không dám mở cửa cho tôi xem?” Đông Phương Anh Vũ vẫn cố chấp, rõ ràng nếu hôm nay Mộ Như không mở cửa, ông ta sẽ không rời đi.
“Chú hai khẳng định muốn Mộ Như mở cửa cho chú xem sao, nếu A Vũ thực sự không có trong đó thì sao?” Giọng nói của Đông Phương Mặc vẫn vang lên ở tầng một trong đại sảnh, trước khi Đổng Phương Anh Vũ kịp trả lời, anh đã hỏi lại: “Đây là xác minh ánh mặt của chú hai vẫn còn tốt hay chứng minh Tịch Mộ Như đang nói dối?"
Đông Phương Anh Vũ khi nghe thấy lời này thì sửng sốt một chút, sau đó nhìn Tịch Mộ Như đang đứng ở một bên, trong lòng lập tức do dự.
Ông nhất định yêu cầu Tịch Mộ Như mở cửa, nếu Đông Phương Vũ không có trong phòng, điều này chẳng phải chứng tỏ lão già như ông mắt đã yếu rồi sao? Nhưng nếu Đông Phương Vũ thực sự ở bên trong, điều đó chứng tỏ Tịch Mộ Như đang nói dối.
Vậy nên sau khi ông ta cân nhắc cẩn thận, liền nhàn nhạt nói: "Không chừng A Vũ đã bỏ đi rồi, hoặc có thể là vừa rồi tôi nhìn sai hướng."
Nghe vậy, Tịch Mộ Như thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đông Phương Anh Vũ bước xuống cầu thang, cô từ từ buông hai bàn tay đang nắm chặt ra, rồi bước về phòng, nhưng lại do dự không biết có nên mở cửa đi vào hay không.
Bởi vì Đông Phương Mặc đang ở đại sảnh dưới lầu, xem ra cô phải lên lầu, lúc này Đông Phương Vũ đang ở trong phòng của cô, nhất định sẽ bị Đông Phương Mặc phát hiện, vậy thì cô có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Nhưng mà, nếu cô không mở cửa, Đông Phương Mặc nhất định sẽ nghi ngờ, sau đó anh sẽ từ thang máy đi lên lầu tự mình mở cửa, khi đó cũng phát hiện Đông Phương Vũ đang ở trong phòng, thì...
Đúng lúc Mộ Như đang tiến thoái lưỡng nan, giọng nói hơi già nua và khàn khàn của Đông Phương Mặc vang lên dưới đa8j sảnh: "Tịch Mộ Như, đi xuống, đẩy tôi đi dạo Nhất Thốn Mặc!"
“Ồ, được rồi” Mộ Như đột nhiên nghe thấy anh nói, cô chưa bao giờ cảm thấy giọng nói của Đông Phương Mặc hay như vậy, suýt chút nữa vừa chạy vừa nhảy từ lầu hai xuống lầu một.
“Cảnh đêm ở Nhất Thốn Mặc có đẹp không?” Mộ Như đẩy Đông Phương Mặc đi vòng quanh Nhất Thốn Mặc.
"Vớ vẩn," Đông Phương Mặc trực tiếp phủ nhận lời nói của cô là vô nghĩa, sau đó khàn giọng hỏi: "Mấy ngày nay cuộc sống của em có tốt không?"
“Cũng… tốt.” Mộ Như do dự một chút, sau đó nhẹ giọng đáp.
"Chỉ cần em thích là được," thanh âm của Đông Phương Mặc không có chút cảm xúc, nhìn Mặc Viên cách đó không xa hỏi: "Em muốn sống ở Mặc Viên không?"
“Hả?” Mộ Như lộ ra vẻ sửng sốt, đối với câu hỏi đột ngột này cũng không có trả lời, đương nhiên cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Mặc Viên là khu nhà chính của Nhất Thốn Mặc, đương nhiên chỉ có chủ nhân của Đông Phương gia mới có thể sống ở Mặc Viên, như cô chỉ tình nhân của Đông Phương Mặc thì có tư cách sống ở đó sao?
Đông Phương Mặc thấy người phụ nữ đẩy anh không nói, cũng không hỏi cô câu nào nữa, mà để cô chậm rãi đẩy anh trong Nhất Thốn Mặc mờ mịt, đúng nghĩa của cái gọi là đi dạo vào buổi tối.
Giải thích với mn một chút:
Mình nghĩ Nhất Thốn Mặc là một khu của Đông Phương gia, trong Nhất Thốn Mặc có các ngôi biệt thư khác nhau chẳng hạn như Mặc Viên hay Mai Uyển, mình ko biết còn căn nào nữa hay ko, để sau này r sẽ biết )