Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị - Chương 238
Tần Lam Nguyệt liếc nhìn Đông Phương Lý một cái. Cái tên nam nhân này, lúc nàng sắp bị bức chết không ngờ hắn lại có thể dễ dàng kéo nàng trở lại như vậy.
Mặc dù nàng không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng mà sự chú ý của thái hậu và hoàng thượng rõ ràng đã được chuyển sang nơi khác rồi.
Nàng thấy mình có cơ hội để thở thì lập tức bình tĩnh suy nghĩ xem phải dùng biện pháp gì để đối phó đây.
“Giữa trăng xuất hiện trăng khuyết, câu này thoạt nghe thì có vẻ rất khó hiểu, nhưng thật ra không phải vậy đâu”, Đông Phương Lý liếc nhìn Tần Lam Nguyệt một cái rồi hắn khẽ nhíu mày, “Giữa trăng, không phải là chỉ trăng sáng, mà nó đang ám chỉ về tháng. Giữa trăng là bắt đầu từ ngày mười một đến ngày hai mươi của một tháng. Lúc ấy trăng sẽ khuyết, vì vậy nó cũng có nghĩa là Lam Nguyệt. Từ Lam Nguyệt này, ban đầu thật ra có nghĩa là trăng lưỡi liềm”
“Nói tóm lại, ý tử của câu này chính là, từ ngày mười một đến ngày hai mươi của một tháng nào đó, trăng lưỡi liềm sẽ thật sự xuất hiện, đây chính là đáp án cho câu nói đầu tiên của Thiên Linh đạo nhân đã để lại”
“Trăng lưỡi liềm sao?”, trong lòng hoàng thượng vừa nghi hoặc lại vừa có chút thất vọng.
Cái kiểu nói chuyện xa vời như vậy, sợ rằng đây chỉ là cái cớ mà lão Thất mượn để giải vây cho Tần Lam Nguyệt mà thôi.
Thật vụng về và nhàm chán.
Lão Thất chọn cớ gì cũng được, nhưng hắn không được lợi dụng câu đố mà Thiên Linh đạo nhân đã để lại như vậy chứ.
Ở vương triều Đông Lục, địa vị linh thiêng của Thiên Linh đạo nhân là bất khả xâm phạm, đó càng không phải là thứ mà hắn có thể lợi dụng đâu.
Khí thế trên người hoàng thượng dần lãnh đạm đi.
“Phụ hoàng, xin phụ hoàng cho phép nhi thần được nói tiếp”, Đông Phương Lý thấy vẻ mặt hoàng thượng có chút không vừa lòng, nhưng hắn cũng chẳng hề sợ chút nào mà cứ tiếp tục nói.
“Tần Lam Nguyệt sốt cao vào ngày sinh thần của Thiên Linh đạo nhân, mà sinh thần của Thiên Linh đạo nhân vừa khớp lại vào giữa tháng. Cũng kể từ hôm đó trở đi, tâm trí của Tần Lam Nguyệt đột nhiên xuất hiện rất nhiều chuyện mà trước đây nàng ấy chưa từng biết”
“Cách đây không lâu, đạo trưởng Vân Hạc của Vạn Hạc Quan đã mơ thấy đệ tử kiếp này của Thiên Linh đạo nhân trong bảy ngày liên tiếp, mà Tần Lam Nguyệt cũng có giấc mơ tương tự vậy. Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy, giữa tháng xuất hiện trăng lưỡi liềm, là đang ám chỉ Lam Nguyệt”, Đông Phương Lý vừa nói vừa âm thầm ra hiệu cho Tần Lam Nguyệt.
Tân Lam Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại rồi phối hợp nói cùng hẳn: “Bẩm phụ hoàng, thật như lời của Thất vương gia đã nói ạ, lúc sốt cao, trong lúc mơ mơ màng màng nhi thần đã nhìn thấy có một người đưa cho nhi thần một chiếc nhẫn và dặn dò nhi thần hãy tận dụng nó cho thật tốt để có thể giúp đỡ chúng sinh. Sau khi mang chiếc nhẫn đó vào thì đột nhiên có một số kí ức kì lạ đã hiện lên trong đầu của nhi thần.” Nàng nói rồi giơ tay lên để lộ chiếc nhẫn kia ra. Chất liệu của chiếc nhẫn không hề bắt mắt, hơn nữa hình dáng cũng rất bình thường, thoạt nhìn có vẻ chẳng hề quý báu chút nào. Sau khi hoàng thượng và thái hậu nhìn thấy chiếc
Nhưng mà. nhẫn ấy thì bọn họ gần như đều đứng lên cùng một lúc.
Biểu cảm của hai người trông rất kinh hãi, bộ dạng của bọn họ như thể vừa gặp quỷ tới nơi vậy.
“Chiếc nhẫn này!”, thái hậu nương nương trợn mắt, giọng nói của bà ta đầy kích động, không còn dáng vẻ tao nhã đoan trang ngày thường nữa.
“Hoàng thượng, con nhìn xem, chiếc nhẫn này!”
Hoàng thượng có vẻ bình tĩnh hơn thái hậu một chút, sau một hồi kinh ngạc thì ông ta đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, “Lam Nguyệt, chiếc nhẫn này, là chiếc nhẫn đã xuất hiện trong giấc mơ của ngươi sao?”
“Bẫm phụ hoàng, đúng là vậy ạ.”, Tần Lam Nguyệt nói, “Nhi thần có thể thề với người.
Nàng thật sự không hề nói dối.
Thật ra lúc đầu trên tay nguyên chủ không có đeo nhẫn, thậm chí nhẫn của nàng ấy còn bị kẻ áo đen cướp đi nữa mà.
Nhưng trong mơ, sau khi linh hồn của nàng nhập vào linh hồn cuối cùng của nguyên chủ thì chiếc nhẫn mới xuất hiện, đồng thời còn mở ra rất nhiều chức năng nữa ấy.
“Quả nhiên là như vậy”, hoàng thượng hiếm khi mới lộ ra vẻ mặt vui mừng như thế, ông ta đi đến đỡ thái hậu ngồi xuống.
“Chiếc nhẫn này đúng là giống hệt chiếc nhẫn mà
Thiên Linh đạo nhân đã đeo., Hoàng đế gật đầu, dường như lúc này ông ta đã có vài phần tin vào lời của Đông Phương Lý rồi.
Hoàng hậu thấy chuyện Tần Lam Nguyệt bị nhập lại đột nhiên chuyển sang đề tài về Thiên Linh đạo nhân như vậy, thì bà ta lập tức cảm thấy không ổn nên mở miệng nói: “Hoàng thượng, tuy chiếc nhẫn của Thiên Linh đạo nhân là bí mật, nhưng nếu cố gắng thì cũng có thể tìm ra manh mối thôi. Vì vậy chiếc nhẫn này, nói không chừng là đồ giả ấy chứ”
Vẻ mặt Tần Lam Nguyệt bỗng trở nên u ám.
Vậy mà đám người này lại dốc lòng tập trung vào nàng như vậy sao? Qua thật là tìm kiếm sơ hở khắp mọi nơi luôn rồi.
“Hoàng hậu nương nương nói có lý lắm”, Tần Lam Nguyệt nói, “Những thứ như chiếc nhẫn này cực kì dễ bị làm giả, vậy có lẽ nó không tính là bằng chứng được rồi”
Hoàng hậu không ngờ Tần Lam Nguyệt lại tự hại mình như vậy, bà ta lập tức nhíu mày một cái. Nếu có chuyện gì bất thường xảy ra thì chắc chắn là có quỷ thật rồi.