Tần Lam Nguyệt không biết suy nghĩ của y, nàng chuẩn bị vài thứ đồ tốt, từ phòng bếp đi ra, lại nhìn thấy y vẫn còn đứng trong gió tuyết, không khỏi nhíu mày : “Đông Phương Lý, ngươi không lạnh sao?”
“Về sau không được phép gọi thẳng tên húy* của bổn Vương.” Đông Phương Lý nói xong, vung tay áo đi ra ngoài.
(* tên húy hay còn gọi là tên tục, tên cha mẹ đặt cho khi còn nhỏ, ngày nay gọi là tên khai sinh ).
“Ngươi xem trời lạnh như vậy, ăn lẩu rất ám áp nha.” Tần Lam Nguyệt gọi y : “Hôm nay cám ơn ngươi, trừ lần đó ra, ta vẫn còn chút chuyện quan trọng muốn nói cho ngươi.”
Đông Phương Lý làm như không nghe thấy, tiếp tục đi ra ngoài.
“Sự việc của Minh Hồng có lẽ không đơn giản như vậy, Tần Tuyết Nguyệt luôn muốn tìm cơ hội để đuổi tận giết tuyệt ta, ta cảm thấy Vương gia sẽ có hứng thú.” Tần Lam Nguyệt nói.
Đông Phương Lý dừng lại một chút, xoay người lại.
“Mời.” Nàng nói.
Đông Phương Lý lườm nàng một cái, có chút không tình nguyện đi vào trong phòng.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, lập tức hòa tan những bông tuyết bám trên người.
“Bỏ áo choàng sang bên kia phơi khô?” Tần Lam Nguyệt bỏ máy thứ trên tay xuống : “Khí trời thật là lạnh.”
Lục Bảo cầm bếp nhỏ đặt lên bàn, sau đó đun sôi nước ở trong nồi, Tần Lam Nguyệt gắp thịt đã được xử lý tốt bỏ vào.
Mùi thơm của thức ăn nhanh chóng tỏa ra khắp nơi, khí nóng dâng lên, khiến người ta mới nhìn qua một lần đã không kìm lòng được mà muốn ăn.
“Cho ngươi này.” Tần Lam Nguyệt đưa đũa cho Đông Phương Lý.
Đông Phương Lý nhìn thoáng qua, không nhận.
“Đây là đũa mới, còn dùng nước nóng rửa qua một lần.” Nàng nhếch miệng, nhiều người lớn lên trông thì đẹp mắt nhưng lại có chút sở thích quái dị.
Ví dụ như, thích sạch sẽ.
Đông Phương Lý nhìn chằm chằm đôi đũa một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đưa tay nhận lấy.
Tần Lam Nguyệt cũng lười hầu hạ y.
“Lục Bảo, trong phòng bếp còn có chút rau, ngươi đi lấy một ít đến đây, ta với Vương gia có vài chuyện cần nói, ngươi không cần ở lại hầu hạ.”
Lục Bảo sau khi ra khỏi phòng liền đóng kín cửa.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng nước sôi vang lên ùng ục.
Vẻ mặt của Đông Phương Lý lạnh lùng, y ngồi ở chỗ kia, đôi mắt nhẹ nhàng rủ xuống.
“Ngươi muốn nói với bổn Vương chuyện gì?”
“Ta đói bụng.” Tần Lam Nguyệt gắp thịt vào trong chén : “Ăn xong rồi hãng nói.”
Nàng đã sớm đói bụng từ lâu, liên tục gắp thịt và rau bỏ vào trong nồi lẫu.
Đông Phương Lý nhìn tướng ăn của nàng mà nhíu mày, ghét bỏ quay đầu sang một bên.
“Ngươi không ăn sao? Cái này ăn ngon lắm.” Tần Lam Nguyệt nói.
Đông Phương Lý đứng dậy đi đến bên cửa sổ, y kéo màn cửa bằng lụa mỏng, rồi mở cửa sổ ra.
Gió lạnh cuốn theo những bông tuyết nhẹ nhàng bay tới bên rèm cửa, sau đó rơi trên đầu y, trên người y.
Tuyết trắng tăng thêm cái giá lạnh cho đêm đông, ánh nến chập chờn trước làn gió, ánh sáng di động, lúc sáng lúc tối, càng làm nổi bật lên khuôn mặt như ngọc thạch của y.
“Trời lạnh như vậy, ngươi mở cửa số làm gì?” Tần Lam Nguyệt lạnh run cả người.
Đông Phương Lý không thèm để ý đến nàng.
Bầu không khí ấm áp trong phòng bị gió lạnh thổi tan, cũng cuốn đi hương vị khiến người thèm thuồng tỏa ra từ nồi lầu.
Y vươn tay ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng bắt được bông tuyết.
“Ngươi đóng cửa sỗ lại đi.”
Tần Lam Nguyệt bị lạnh, hàm răng run lên cầm cập : “Ngươi không muốn ăn thì thôi, phá hỏng hương vị ấm cúng khi ăn lẩu của ta là có ý gì?”
Đông Phương Lý cười lạnh : “Mai là ngày cát tường, nếu ngươi dám bày ra cái tướng ăn như lúc nấy, bổn Vương không ngại khiến ngươi đói thêm vài ngày.”
Thái dương Tần Lam Nguyệt co rút, tướng ăn của nàng làm sao?
Chẳng qua là do đói bụng đã lâu, bị tụt huyết áp, tay có chút phát run, tốc độ ăn nhanh hơn một chút thôi mà.
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Nàng nói : “Minh Hồng đâu?”
“Đang ở một nơi an toàn.” Đông Phương Lý đáp.
“Tình huống của Minh Hồng bây giờ không tốt lắm, có thể chết bất cứ lúc nào.” Tần Lam Nguyệt buông đũa, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng : “Nếu Minh Hồng chết, chúng ta cũng không có lợi ích gì, vẫn nên trả lại cho ta đi.”