“Ngươi!” Đồng Tử nghiến răng: “Đưa thuốc giải đây.”
“Không đưa.” Giọng nói Tần Lam Nguyệt u mịch: “Nếu như ngứa đến mức không chịu nổi thì đi vào rừng trúc nhỏ bên cạnh rồi dập đầu, phải vừa dập đầu vừa nói Thất Vương phi là đệ nhất mỹ nhân toàn thiên hạ, trong lúc dập đầu nhất định phải thành kính, toàn thân phải bò lổm ngổm trên mặt đất mới được, dập đầu đủ bảy bảy bốn mươi chín lần, sau đó lại đi tắm rửa thay quần áo, trong ba ngày không được ăn mặn, mới có thể giải được độc này.
Nàng cười ngặt nghẽo: “Anh hùng nhỏ, nhẫn nại không tốt với thân thể. Đợi độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, ngươi sẽ trơ mắt nhìn bản thân trở nên thối rữa mà lại không chết được, còn đau đớn hơn vào ngục.”
“Nếu như bây giờ đi sám hối thì còn cứu được.
Trên người Tiểu Đồng vô cùng ngứa, hãn định cố chịu đựng nhưng lại bị dọa bởi lời nói của Tần Lam Nguyệt, sau đó dậm chân rồi vội vội vàng vàng đi vào rừng trúc nhỏ.
“Khi dập đầu nhất định phải hô to Thất Vương phi là đệ nhất mỹ nhân toàn thiên hạ.” Tần Lam Nguyệt vẫy tay: “Thành tâm mới linh, hẹn gặp lại.
Nàng vào phòng, đi qua tấm bình phong, đẩy cửa buồng trong ra: “Đông Phương Lý, ngươi lại cố ý đấy à? Nhất ta ở bên ngoài để tiêu khiển là có ý gì?”
Nói còn chưa dứt lời, thoáng thấy trong phòng còn có một nam tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong.
Hắn ngồi trên xe lăn, dùng một cây trâm bằng gỗ đen tùy ý vén mái tóc dài, dung nhan có chút giống với Đông Phương Lý, lông mày lưỡi mác như ngọn núi, ánh mắt như đầm sâu, so với sự lạnh lùng của Đông Phương Lý thì khí thế càng toát ra vẻ người lạ không nên đến gần.
Tần Lam Nguyệt ngẩn người, sau khi nhìn thấy có người ngoài, sự oán trách trên mặt biến mất ngay lập tức. Nụ cười của nàng như ánh sao lộng lẫy, hòa nhã như nước thu.
“Lam Nguyệt tham kiến nhị ca. Nàng khôn khéo hành lễ.
Nam nhân này chính là Nhị Vương gia, Đông Phương Giác, Hạo Đẳng Vương.
Nghe đồn hắn từng là tướng quân tiếng tăm lẫy lừng, bày mưu nghĩ kế, võ công cao cường, lại phong lưu phóng khoáng, là Thái tử được coi trọng nhất Hắn còn trẻ đắc chí, khí thế phấn khởi, những cô nướng trẻ tuổi muốn gả cho hắn có thể xếp quanh Kinh
Thành ba vòng.
Đáng tiếc vận khí không tốt, có một lần hắn bị thương nặng trong chiến dịch, về sau không thể đi lại bình thường được, chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà sống.
Từ đó về sau, tính tình hắn thay đổi lớn, chỉ ru rú trong nhà, hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài, cũng không để ý tới công việc trong triều.
Ngày đó ở Cát Tường Nhật, nàng cũng không thấy hắn.
“Trước kia nghe được nhị ca phong thái như ngọc chỉ có ở trên trời, hôm nay gặp mặt mới biết rằng lời đồn đại không thể tin được.” Tần Lam Nguyệt cười: “Nhị ca rõ ràng là tiên nhân không dính đến khói lửa trần gian, chứ không phải là tiên giáng trần”
“Đừng giả bộ nữa. Đông Phương Lý vẻ mặt xạm lại chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”
Tần Lam Nguyệt âm thầm nắm chặt tay nhìn y sau đó ngồi xuống.
“Làm sao muội qua được cửa của Lưu Tinh vậy?” Đông Phương Giác không lạnh lùng như bề ngoài, mà ngược lại giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng.
Có loại cảm giác ấm áp như gió xuân.
“Lưu Tinh, là Tiểu Đậu Đinh đó sao?” Tần Lam Nguyệt nói: “Muội rắc một chút bột phần ngứa lên người hắn, sau đó bắt hắn đi sám hối ở trong rừng trúc, hắn liền ngoan ngoãn đi rồi.”
Đông Phương Giác cầm chén trà lên: “Bột phần ngứa?”
“Khi gõ vào đầu hắn muộn tiện tay rắc xuống” Tần Lam Nguyệt nói: “Yên tâm, sẽ không có trở ngại gì lớn. Chỉ cần hắn dập đầu sám hối đúng hạn thì sẽ hết ngứa ngay thôi”
“Dập đầu có thể hết ngứa?” Đôi mắt hẹp dài của Đông Phương Giác híp lại, nghi hoặc nhìn Đông Phương Lý một cái.
“Không thể” Tần Lam Nguyệt cười tươi rực rỡ: “Lúc muội đi vào thấy rừng trúc nhỏ vừa mới được tưới nước, hắn bò lổm ngổm trên mặt đất dập đầu, tất nhiên cả người sẽ bị bẩn, sau khi bị bẩn sẽ đi tắm, rửa sạch đi bột phần trên người là hết ngứa thôi.”
“ồ” Đông Phương Giác nhấp một ngụm trà.
“Nhị ca đừng đau lòng.” Tần Lam Nguyệt nhấc bình trà lên: “Để cho anh hùng nhỏ chịu đựng một chút sức ép cũng là để trưởng thành hơn. Nào, Lam Nguyệt thêm trà cho huynh.