Tần Lam Nguyệt nheo mắt, vung tay lên.
Lại nghe tiếng bốp bốp trong làn gió lúc xế chiều, tiếng bàn tay vang dội trong viện, cực kỳ ồn ào.
Lý ma ma đã bị đánh.
Trên mặt đau đớn, lưỡi thì như bị lửa thiêu, đau không chịu nổi.
“Vừa rồi bà muốn xé xác ta có phải không?” Tần Lam Nguyệt nhìn bà ta chằm chằm, “bà vừa gọi ta là tiện nhân, phải không?”
“Bổn cung có xấu đến đâu, thì cũng mang danh là Vương Phi, cái danh hiệu này không phải bổn cung tự phong tặng cho mình, mà là đương kim thánh thượng phong cho, là Thất Vương Gia cưới hỏi đàng hoàng. Người chỉ là một kẻ hầu của Tô gia đại học sĩ, lại ngang nhiên chất vấn thánh thượng? Sỉ nhục bổn cung, ai cho người cái gan đó?”
“Hừ. Sau khi Lý ma ma lấy lại tinh thần, che mặt, hung hãn khạc nhổ một tiếng: “Cho dù ngươi không còn dùng cái tên Vương Phi này, thì lão nô cũng không sợ.
Bà ta chưa kịp nói hết lời thì Tần Lam Nguyệt đã tắt thêm một cái nữa.
Cái tát này so với những cái trước càng mạnh hơn.
Đôi mắt của Lý ma ma ngày càng đỏ hơn, bà ta căm phần đến nỗi choáng váng đầu óc, quên luôn việc không thể cử động, la hét xông qua.
Tần Lam Nguyệt tìm được góc độ thích hợp, giơ chân đạp mạnh vào ngực bà ta.
Lý ma ma ngã lui về phía sau khoảng hai bước, lúc muốn đứng lên lại, thì các cơ quan nội tạng nóng rực lan ra toàn thân.
Toàn thân bà ta như đang bị kiến gặm nhấm, một cơn đau buốt ập xuống đầu bà ta, khuôn mặt bà ta cũng đang tái mét trong phút chốc, miệng thở hổn hển, ánh mắt vô hồn.
“Vừa rồi ta đã nói với bà rồi.” Tần Lam Nguyệt nói: “Chỉ cần bà không cử động, tiếp tục giữ yên vậy, độc tố sẽ phát ra qua đầu lưỡi, nếu bà động đậy lung tung, nhất định sẽ chết đó”
“Đúng rồi Lý ma ma, bà có biết mẫu thân tôi có cáo mệnh trên người không? Người là một Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, bà nghe gió thành mưa, đổ thêm dầu vào lửa vu oan cho người, lại đang công khai chất vấn nghi ngờ cái danh hiệu thiêng liêng mà Hoàng thượng ban tặng ư? Tin rằng Tô đại học sĩ cũng không dám làm như vậy.”
Tần Lam Nguyệt nhìn sắc mặt xám xịt của Lý ma ma, giọng nói lạnh lùng như từ địa ngục truyền đến: “Bổn cung thân là Thất Vương Phi, là con dâu của hoàng thất, cho dù có xấu xa cỡ nào, cũng là người của hoàng thất. Bà một câu nhục mạ ta là tiện nhân, ai cho bà cái gan đó hả?”
“Bà nói năng không có cấm kị như vậy, coi thường quyền lực triều đình, vu oan giá họa cho cáo mệnh phu nhân, bôi nhọ Tô đại học sĩ, gây xích mích quan hệ vua tôi, cho dù bổn cung có giết chết bà cũng không quá đáng, bà tự lo liệu cho bản thân đi.”
Lời của nàng, từng từ đâm vào tim.
Lý ma ma cuối cùng cũng thấy sợ rồi, không dám nhúc nhích, không dám mắng tiếp nữa, yên tĩnh lại.
Tay của Tần Lam Nguyệt vì dùng lực quá nhiều đánh Phương Thảo và Lý ma ma mà run lên.
Nàng dùng ống tay áo to rộng đó để che đi, ngước mắt lên, nhìn Tô Điểm Tình với vẻ mặt hung dữ, cười nhẹ: “Tô cô nương, như vậy cuối cùng cũng chỉ còn lại hai chúng ta”
Lúc Phương Thảo và Lý ma ma bị Tần Lam Nguyệt đánh, Tô Điểm Tình luôn ngoảnh mặt làm thinh. Quan sát lâu như vậy, Tô Điểm Tình có thể chắc chắn rằng Tần Lam Nguyệt không biết võ công.
Tuy nhiên, nha hoàn sau khi bị nàng chạm vào thì không thể di chuyển được. Vấn đề có lẽ nằm ở chiếc kim châm giữa ngón tay nàng.
Mặc dù chiếc kim châm rất nhỏ, rất khó phát hiện, nhưng không qua được mắt của nàng ta.
“Tô Điểm Tình. Tần Lam Nguyệt lạnh giọng: “Ta thấy rất đáng tiếc, tối qua bị Đông Phương Lý tát vào má, đến hôm nay vẫn còn đau âm ỉ. Đông Phương Lý cũng vì thế đã phải trả giá, bị phế một cánh tay. Cả hai chúng ta đều bị thiệt, chỉ có người là người thắng. Điều này khiến ta rất không vui, con người của ta bụng dạ hẹp hòi, không thể chịu thiệt được, hôm nay người tự đưa mình đến đây, thật là đúng ý ta.”
Tô Điểm Tình giấu đi sóng lớn trong mắt mình, cười hạ ha: “Lý ca ca vì ta mà đánh người, y cũng vì ta mà bị thương, ta vô cùng cảm động.
“Chuyện ngày hôm qua, ta cũng hối hận.” Nàng ta dùng giọng nói hung ác mà nàng ta chưa bao giờ để lộ ra trước đây: “Nếu Lý ca ca chậm một bước, người đã bị ta đẩy ngã xuống đình rồi.”
“Ngươi nhất định không thể sống được nếu bị rơi từ trên đình xuống đầu, thật đáng tiếc quá, chỉ vì Lý ca ca vì ta mà gãy cổ tay, người mới may mắn sống sót. Tần Lam Nguyệt, người nghĩ vận may của người sẽ tốt mãi như vậy sao?”