Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị - Chương 245
Giọng nói của Tần Lam Nguyệt run rẩy: “Lão nhân gia, người có thể nói cho ta biết người đã nhìn thấy những chữ này ở đâu hay không? Với lại ai đã nói với ngài về chuyện nhóm máu vậy?”
Lão đầu không vui nói: “Sao ngươi lại gọi ta là lão nhân gia chứ? Không lễ phép gì cả, ngươi gọi lão phu một tiếng sư huynh đi
Hai bến thái dương Tần Lam Nguyệt run rẩy.
Sư huynh?
Sư huynh mà lớn tuổi như thế sao, hơn nữa sư huynh này còn là á phụ của hoàng đế, việc này thật sự làm nàng không chịu nổi.
“Làm sao hả, ngươi ghét bỏ lão phu sao? Lão phu lớn tuổi rồi mà vẫn ngồi chơi với những người trẻ tuổi như các ngươi nên bị ghét bỏ sao” Lão đầu giống như một đứa trẻ hục hặc náo loạn, ông ta quay đầu sang một bên.
“Không phải vậy, người là á phụ của phụ hoàng, làm sao mà dám dám gọi người là sư huynh được chứ.
“Hà, Trọng Hoa à, người để bụng sao?” Lão đầu nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế lắc đầu: “Á phụ muốn làm gì thì cứ làm thế đi, đương nhiên trẫm sẽ không có ý kiến gì rồi.”
“Nghe thấy chưa? Mau gọi ta là sư huynh đi” Lão đầu đắc ý: “Ngươi chỉ cần gọi ta một tiếng sư huynh thì lão phu sẽ nói hết những chuyện mà ngươi muốn biết”
Tần Lam Nguyệt cảm thấy sự tình lúc này đã phát triển đến mức như kịch bản sân khấu luôn rồi.
Vừa rồi không khí còn vội vã khẩn trương, vậy mà lão đầu này vừa đến thì toàn bộ bầu không khí đều thay đổi hết rồi.
Nàng cố gắng gọi: “Sư huynh.
“Ngoan, tiểu sư muội.” Lão đầu tự chỉ vào mình rồi nói: “Sau này muội cứ gọi ta là Lục Cận sư huynh.
“Ta không dám đâu”
“Bảo muội gọi thì muội cứ gọi đi, còn nói nhảm làm gì vậy?” Lục Cận trừng mắt nhìn hoàng đế: “Trọng Hoa, người nhìn xem người đã dọa bọn họ thành bộ dạng gì rồi này? Là do người quá cứng nhắc, cách dạy dỗ cũng không có cá tính riêng nào hết đấy, giống như là người đang giật dây con rối ấy, thật chẳng có chút ý nghĩa gì mà”
“Á phụ dạy phải. Hoàng đế kính cẩn nói.
“Bỏ đi bỏ đi, chuyện của tiểu bối lão phu chẳng thèm động vào đâu. Lục Cận bảo Tần Lam Nguyệt tới gần ông ta một chút: “Tiểu sư muội, nào.
“Thật ra khi còn bé, ta đã từng làm học đồng dưới tay Phật tử Thiên Linh, sau này lúc học y thuật cùng ngài, ta là đệ tử mà ngài tự hào nhất”
Lục Cận nhìn nét mặt của Tần Lam Nguyệt, ria mép nhếch lên: “Sao vậy? Muội không tin à “Ta tin.”
“Hừm, thế còn tạm được. Sau khi Phật tử Thiên Linh rời đi, trong đồ vật mà ngài để lại có một quyển sách y học, những gì ghi chép ở trong sách hầu hết đều là thảo dược và các loại bệnh dịch, nhưng ngài đã ghi chép lại rất nhiều thứ ở vài trang cuối của quyển sách, nhưng sư huynh có xem thế nào thì ta cũng không hiểu”
“Trong đó có ghi nhóm máu và các ký hiệu rất giống với những gì mà muội vừa viết lúc nãy, đáng tiếc là lão phu lại không hiểu nó là gì.
“Tiểu sư muội, đây là ý trời.
“Sách ư? Sư huynh có mang theo không?” Cổ họng của Tần Lam Nguyệt thắt lại, tim nàng đập thình thịch.
Phật tử Thiên Linh có thể cũng giống nàng, ngài không thuộc về thế giới này.
Bất kể là nhóm máu hay chiếc nhẫn, mối quan hệ giữa nàng và Phật tử Thiên Linh trong truyền thuyết càng ngày càng lặng lẽ được kéo đến gần nhau rồi.
“Quyển sách y học đó không nằm ở chỗ của ta. Lục
Cận nói: “Sau khi ta ở ẩn thì quyển sách đã bị niêm phong ở Tàng Thư Lâu của Vạn Hạc Quan rồi”
“Vậy người viết ra quyển sách này là Phật tử Thiên Linh sao?” Tần Lam Nguyệt hỏi: “Về chuyện của ngài, sư huynh biết được bao nhiêu vậy?”
Lục Cận suy nghĩ một chút rồi nói: “Phật tử Thiên Linh là một người rất thần bí, tuy là một đại đệ tử của ngài nhưng ta cũng không hiểu rõ lắm. Vạn Hạc Quan là nơi đã khai sáng cho ngài, vì vậy có lẽ muội sẽ tìm được một chút thông tin có ích ở nơi đó đấy”
“Thì ra là vậy” Tần Lam Nguyệt thả lỏng lông mày. Dù là như thế nào thì nàng cũng đã tìm ra được manh mối rồi.
Chỉ cần thuận theo con đường này mà tiếp tục tìm, nói không chừng nàng có thể vén bức màn bí mật của chiếc nhẫn và tìm ra lý do nàng xuyên không đến không gian này ấy chứ”
“Trọng Hoa, ta chắc chắn nàng chính là tiểu sư muội của ta” Lục Cận vuốt râu, vẻ mặt hài lòng nói với Tần Lam Nguyệt: “Trong thiên hạ này không có người thứ hai có thể giải được vấn đề nan giải này đâu.
Khi hoàng thượng ở một bên nghe Tần Lam Nguyệt giải thích về chuyện nhóm máu, nét mặt ông ta cũng thay đổi đi vài phần.”
Dường như ông ta muốn hỏi gì đó, nhưng lại miễn cưỡng mà nhịn xuống.
Trên khuôn mặt uy nghiêm hiện lên một chút phức tạp, đáy mắt sâu thẳm cũng thoáng do dự.
Trong đại điện lúc này, nét mặt của mọi người đều rất khác nhau.
Lão tổ tông nhà họ Lục là huynh đệ kết bái với tiên đế, còn là á phụ của hoàng thượng nên địa vị của ông ta vô cùng cao quý.
Trong nháy mắt mà Tần Lam Nguyệt đã có thể trở thành sư muội của lão tổ tông nhà họ Lục.
Ai cũng không ngờ rằng chuyện này lại trở nên như vậy.