Đông Phương Giác sai người mang viên thuốc lên. Tần Lam Nguyệt ngửi thử, bỗng chốc trở nên yên tâm hơn.
Nàng nghĩ rằng ai đó đa động chân động tay vào dược phẩm, bỏ thuốc độc mãn tính hay gì đó, sau khi kiểm tra kỹ những viên thuốc, mới phát hiện ra rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Những viên thuốc mà Đông Phương Giác uống được làm bằng sa sâm lá nhỏ, Hoàng cầm, Mã đề và các loại dược liệu khác, sự kết hợp của những loại thảo dược này rất hợp lý, nhưng thật đáng tiếc, chúng không có tác dụng điều trị. "Thuốc này chủ yếu dùng để thanh nhiệt, giải độc, không tốt cho thể trạng của huynh, Nhị sư huynh, sau này xin đừng dùng nó nữa. Nàng nói. “Không đúng bệnh?” Đông Phương Giác sững sờ, khỏe mắt liếc nhìn sau tấm rèm hạt: “Chuyện này, không có khả năng” “Nhị ca không bị trúng độc và không bị chứng nhiệt, uống thuốc này sẽ chỉ làm bệnh tình thêm trầm trọng." Tần Lam Nguyệt bẻ đôi viên thuốc ra, ngửi thấy mùi bên trong, cau mày thật chặt. "Rõ ràng là khi khí huyết không tốt, âm hàn ngưng trệ kinh mạch dồn dập, sắc mặt Nhị ca tái nhợt, uống thuốc này lâu ngày sẽ có tác dụng phụ Nếu còn tiếp tục uống loại thuốc của lang băm như thế này, chỉ khiến tình trạng bệnh càng ngày càng nghiêm trọng” “Ăn nói bừa bãi. Trước khi Đông Phương Giác lên tiếng, thì một giọng nói tức giận từ sau cánh cửa khác vang lên.
Ngay sau đó, tấm rèm hạt di chuyển, một người đàn ông mặc đồ xám bước ra với khuôn mặt u ám. Hắn ta có vóng dáng mảnh khảnh, phong thái hơn người.
Đáng tiếc rằng khuôn mặt tràn đầy tức giận đó đã làm ảnh hưởng đến diện mạo chung của hắn ta. Hắn ta không hành lễ, chỉ là kiêu ngạo gật đầu với hai vị Vương gia, hướng ánh mắt nhìn về phía Tần Lam Nguyệt. "Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Viên thuốc này làm sao có thể khiến tình trạng của Vương gia trở nên trầm trọng được?" “Phi Kính” Đông Phương Giác có chút ngượng ngùng “Ngươi đừng hiểu lầm, Lam Nguyệt không có ác ý. “Vương gia cần phải biện bạch cho nàng. Lâm Phi Kính hừ lạnh: “Ta vốn không muốn tính toán so đo nữ nhân, nhưng nữ nhân nhỏ nhoi này lại nói năng bậy bạ, hiểu biết một chút về dược lý liền ngang ngược không coi ai ra gì, tự cho mình là đúng, thật không thể tha thứ. Trong lời nói của hắn ta có sự coi thường và khinh miệt nữ nhân.
Tần Lam Nguyệt rất tức giận.
Nữ nhân thì sao?
Đông Phương Giác lắc đầu: "Lão Thất, đệ” “Nhị ca gầy yếu, suy dinh dưỡng, ứ đọng âm hàn.” Tần Lam Nguyệt nói: “Phần lớn nguyên nhân đều do dược phẩm của ngươi.” “Ý của ngươi là, ta cố ý cho Vương gia uống nhầm thuốc?” Sắc mặt của Lâm Phi Kính tràn ngập vẻ u ám: “Ta cả đời làm việc luôn rõ ràng, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy! “Mong người đừng tự mình xuyên tạc. Tần Lam Nguyệt nói: “Ta chưa bao giờ nói rằng người cố ý kê nhầm thuốc cho Nhị ca, ta chỉ nói ngươi là một kẻ lang băm mà thôi.”
Lâm Phi Kính trợn trừng mắt.
Hằn ta xuống núi từ khi mười hai tuổi, năm mười lăm tuổi đã trở nên nổi tiếng, được người đời tôn trọng như một thần y và đã cứu sống vô số người, vậy mà nay lại bị У một nữ nhân gọi là lang băm, hắn ta không thể kiềm chế được cơn giận này.
"Ngươi có bằng chứng gì để chứng minh ta kế sai thuốc? Viên thuốc của ta có gì không thích hợp?” “Viên thuốc này không có gì là không thích hợp. Tần Lam Nguyệt nói: “Sa sâm lá nhỏ có vị đắng và thể hàn để thanh nhiệt, cắt đứt cơ chế sinh bệnh, được dùng làm chủ dược. Hoàng cầm là vị thuốc hạ hỏa, giải độc, bổ trợ cho Sa sâm lá nhỏ, nó là Thần dược. Lại dùng thêm Mã đề, củ chi tử(8)5E7), mộc thông, đương quy, sài hồ và nhiều vị thuốc khác làm tá dược. Trộn với cam thảo rang làm thuốc, điều hòa các vị thuốc khác nhau để đạt hiệu quả tốt nhất." "Có thể nói, đơn thuốc này là một đơn thuốc tuyệt vời trong phiên bản sách giáo khoa. Tuy nhiên, việc sử dụng thuốc như dùng binh, dùng binh không đúng cách sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng, nếu người làm đại phu, thì ắt hẳn ngươi cũng biết rõ mức độ nghiêm trọng khi dùng nhầm thuốc”
Lâm Phi Kính hơi sửng sốt khi nhìn thấy nàng chỉ ngửi viên thuốc mà đã giải mã được thành phần của thuốc.
Kỹ năng này không phải người thường có thể làm được, trong lòng hắn ta cũng bớt khinh thường. "Cho dù người biết một ít dược lý thì sao? Vương gia đau sườn, trúng độc khá sâu, cần phải dùng thuốc giải độc mới có thể đào thải độc dược. Cho dù đơn thuốc này cũng không thể diệt trừ tận gốc, nhưng là cũng rất tốt cho sức khỏe của Vương gia. Một nữ nhân nhỏ nhoi như người chỉ biết chuẩn mực đạo đức của nữ tử, chỉ biết một không biết hai.” Hắn ta tức giận vung tay áo. “Ai nói với người rằng Nhị ca trúng độc?” Tần Lam Nguyệt trở nên kích động khi nghe hắn ta kì thị giới tính. “Nực cười, ai ai cũng biết chuyện Vương gia trúng độc. Ngài ấy không thể di chuyển được, đây chính là ảnh hưởng của việc trúng độc” Lâm Phi Kính chế nhạo. “Cho dù trước đó huynh ấy bị trúng độc, sau khi sống sót, độc tố cũng đã biến mất.” Tần Lam Nguyệt hít sâu một hơi và nói: “Cho dù huynh ấy có triệu chứng trúng độc, tất cả cũng là do một tay lang băm nhà người làm ra
Thuốc nào cũng có ba phần độc, động vật là thứ đứng đầu trong chuỗi thức ăn nên con người sẽ tích tụ chất độc hại, theo thời gian, người không trúng độc cũng sẽ bị trúng độc. "Nực cười!" Lâm Phi Kính thấy nàng nói chuyện càng ngày càng kỳ quái, giọng nói của hắn ta càng lớn tiếng hơn: "Nếu Vương gia không bị trúng độc thì đó là gì? Ngươi giải thích cho ta biết vì sao Vương gia không đi được không? Tại sao lại xuất hiện những triệu chứng kia?" “Đương nhiên là ta giải thích được, đó là bởi vì cơ thể Nhị ca thiếu một thứ." Giọng điệu của Tần Lam Nguyệt tràn đầy chắc chắn. “Thiếu một thứ?” Lâm Phi Kính nghĩ thật nực cười. “Bằng không?" Tần Lam Nguyệt có chút không nói nên lời đối với tên nam nhân giống như con công này: “Nhị ca thiếu chất vitamin b12, huynh ấy không trúng độc
Lâm Phi Kính sững sờ khi nghe thấy thuật ngữ xa lạ: "Đó là cái gì?" “Đó là một loại vitamin." Tần Lam Nguyệt nói.
Con người thiếu vitamin C có thể gây ra bệnh còi xương, trước khi được phát hiện, bệnh còi đã giết chết nhiều người.
Cách giải quyết cũng rất đơn giản, chỉ cần ăn thêm các loại trái cây như cam quyết.
Nữ tử vô pháp trước mặt gọi Nhị vương gia là Nhị ca, nàng còn đi cùng Thất vương gia.
Một đáp án rõ ràng đã phơi bày ra.
Nàng chính là nữ nhân mà Lục Tu ca tụng hết lần này đến lần khác.
“Còn có một vấn đề nghiêm trọng hơn, ta phát hiện huynh không ăn thịt mà chỉ ăn đồ chay.” Tần Lam Nguyệt không biết Lâm Phi Kính đang nghĩ gì, nàng nhìn Đông Phương Giác, trong ánh mắt của nàng có lộ ra vẻ thương xót. "Nhị ca, muội không thể thuyết phục một người theo chủ nghĩa ăn chay trở thành một người ăn thịt, nhưng muội có thể nói với huynh một điều, loại vitamin này không tồn tại trong thực vật. Chế độ ăn uống của huynh quá thanh đạm, khả năng hấp thụ đường tiêu hóa kém dẫn đến thiếu vitamin b12 trầm trọng. Đó cũng là nguyên nhân chính khiến tình trạng của huynh tiếp tục trở nên tồi tệ hơn. "Nếu có thể, muội sẽ giúp huynh điều chỉnh chế độ ăn uống, nhân tiện bổ sung viên thuốc vitamin b12, triệu chứng của huynh sẽ biến mất trong vòng nửa năm."
Khi những lời này nói ra, không chỉ Đông Phương Giác sững sờ, mà Đông Phương Lý và Lâm Phi Kính đều không thể tin được.
Sau khi Đông Phương Giác không thể đi lại, tính khí của hắn thay đổi nghiêm trọng, tính tình thay đổi thất thường, chán nản và hắn mất hy vọng vào cuộc sống. Nỗi ám ảnh duy nhất đó chính là tìm ra Hắc thủ đầy hắn xuống vực sâu.
Khi hắn đã bị nhấn chìm dưới vực sâu, thì Tần Lam Nguyệt lại nói ra một câu như thế này.
Căn phòng trở nên im lặng trong một tách trà
Tần Lam Nguyệt bị bầu không khí cứng ngắc áp đảo khiến nàng không biết nói gì.
Nàng vô thức liếc nhìn Đông Phương Lý. Trong ánh mắt của Đông Phương Lý mang một tia sáng mà nàng không thể hiểu được.
Nét mặt của Đông Phương Giác và Lâm Phi Kính đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, khiến người ta không thể đoán được họ đang nghĩ gì.
Tần Lam Nguyệt cảm thấy có tình huống này có gì đó không đúng, phải so sánh mới được, nàng nghĩ nên mang lọ thuốc ra như thế nào.
Lọ thuốc đó chứa vitamin b12 xuất hiện trong lúc tranh cãi với Lâm Phi Kính.
Hiếm khi chiếc nhẫn không chịu thua kém, thực hiện pha hỗ trợ thứ hai, điều này cũng chứng minh rằng chẩn đoán của nàng là chính xác. Tuy nhiên, nếu quá hấp tấp đưa ra một thứ không thuộc về thời đại này thì không thể nào giải thích rõ ràng được.
Nàng hơi do dự "Lấy ra đi. Một lúc sau, Đông Phương Lý mới mở miệng phá vỡ bầu không khí bế tắc: “Ở đây đều là người phe mình.”
Tần Lam Nguyệt nhưởng mày, dùng ánh mắt hỏi hắn là thật hay giả.
Ánh mắt của Đông Phương Lý như thể đang cổ vũ nàng hãy yên tâm. "Nhị ca, cái này cho huynh." Tần Lam Nguyệt đưa lọ thuốc cho Đông Phương Giác: "Uống một viên mỗi sáng, trưa và tối, để khi trở về, muội sẽ viết chế độ ăn kiêng và gửi cho huynh, muội sẽ cố gắng hết sức duy trì chế độ ăn chay của huynh, nhưng huynh nhất định phải ăn các loại thức ăn từ đậu nành. Nếu huynh muốn khỏe mạnh, trước tiên là không thể kén ăn.
Đông Phương Giác ngạc nhiên cầm lọ thuốc.
Các hạt rèm va vào nhau phát ra âm thanh tanh tách, cho thấy lúc này hắn ta đang rất tức giận. “Tính tình của Phi Kính hay nóng nảy. Đông Phương Giác đặt lọ thuốc lên: “Hắn không có ác ý. “Muội cảm thấy hắn chính là có ác ý.” Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nói: "Kiêu ngạo và coi thường nữ nhân."
Hở ra một tí là nhắc đến chuẩn mực đạo đức của nữ tử như thế nào.
Hắn ta chính là một tên lang băm, lấy đâu ra ưu việt hơn người?
“Đệ muội hiểu lầm rồi.” Đông Phương Giác nói: “Nữ tử theo học y thuật cực kỳ khó khăn, hầu hết đều là do kế thừa gia nghiệp, nữ y cực kỳ hiếm, toàn bộ Đông Lục cũng chưa đến mười người mà thôi, không có gì kỳ lạ khi hắn ta có suy nghĩ như vậy" "Mà ngược lại là muội" hắn nghĩ đến câu chuyện về đệ tử của Thiên Linh đạo nhân đang lan tràn gần đây, khẽ mỉm cười: "Đệ tử của Thiên Linh đạo nhân quả nhiên danh bất hư truyền." "Không còn sớm nữa, giải tán thôi."
Nói xong, hắn di chuyển bánh xe về phía sau tấm rèm hat.
Tần Lam Nguyệt không ngờ hắn lại dứt khoát đuổi người như vậy, vô thức nhìn về phía Đông Phương Lý, Đông Phương Lý không thèm quan tâm. “Nhị ca, đệ nghĩ chúng ta nên thử phương pháp điều trị của Lam Nguyệt trong ba tháng trước khi đưa ra kết luận. Hắn nói: “Đệ tin rằng Lâm tiên sinh có thể hiểu được.
Nói xong hắn chậm rãi đi ra ngoài.
Tần Lam Nguyệt không ngờ Đông Phương Lý lại tin tưởng nàng đến vậy, trong lòng có chút kinh ngạc.
Nàng nhìn thấy Đông Phương Lý đã rời đi rồi, liền vội vàng đi theo.
Ra đến cửa, Tiểu Đồng vừa tắm rửa xong nhìn thấy nàng, hắn nghiến răng nghiến lợi. “Anh hùng nhỏ, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào rồi?” Tần Lam Nguyệt không khỏi trêu chọc hắn: “Có phải cảm thấy cả người có khí lực sau khi cúi đầu trước Thất vương phi nương nương?”
Tiểu Đồng nghiêng đầu sang một bên, hừ lạnh: "Nữ nhân thật sự là một cái tai họa, hễ gặp phải nữ nhân liền không phải là chuyện tốt "Hả? Ngươi còn chưa học đàng hoàng sao? Còn muốn quỳ xuống tiếp sao?" Tần Lam Nguyệt muốn nhéo mặt của hắn. Lần này Tiểu Đồng đã ngoan hơn, vừa xoay người, một cơn gió thoảng qua, hắn lùi về sau một khoảng cách mười mét với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. “Quả nhiên là cao thủ.” Tần Lam Nguyệt vỗ tay.
Anh hùng nhỏ không hề khoe khoang, công phu của hắn đúng là rất lợi hại. “Đừng đùa nữa.” Đông Phương Lý cau mày nhìn nàng đang cao hứng trêu chọc Tiểu Đồng, trong lòng có chút không vừa lòng: “Nếu còn tiếp tục đùa nữa, thì ngươi tự đi bộ về”
Tần Lam Nguyệt nhớ tới trải nghiệm lần trước bị Đông Phương Lý ném ở Hoàng cung, nàng lập tức vội vàng đuổi theo. “Ngươi thật là keo kiệt. Nàng lẩm bẩm: “Thân là một tên nam nhân, ra tay với nữ nhân thì cũng không nói làm gì, lại còn quẳng nữ nhân ở giữa đường, hành vi này thật sự không phong độ chút nào." "Bổn vương không nhớ có chuyện như vậy." “Ngươi đây là không thừa nhận?” Tần Lam Nguyệt khinh thường nhìn hắn: “Cát Tường Nhật là người ném ta trong Hoàng cung, ngươi cũng là người hở một chút là bóp cổ ta. Nam tử dám làm dám chịu, Đông Phương Lý, ngươi dám làm không dám nhận, chẳng lẽ..
Nàng liếc nhìn xuống dưới, bày ra bộ dạng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ha ha, hóa ra là như vậy”
Đông Phương Lý dừng lại, u ám nhìn nàng: "Vương phi đây là ý gì?” “Làm sao ta biết Vương gia là gì được?” Tần Lam Nguyệt xua tay: “Vương gia không cần nghĩ nhiều.” “Trong mắt bổn vương, ngươi không được tính là nữ nhân” Vẻ mặt Đông Phương Lý vô cùng lạnh lùng.
Hành vi trả thù ấu trĩ như vậy, lại do con hồ ly có tâm địa đen tối này thực khiến khiến người khác ngứa ngáy không nguôi. “Ta chỉ là do chưa đủ dinh dưỡng mà thôi, sau khi điều chỉnh lại nhất định sẽ to hơn." Tần Lam Nguyệt lẩm bẩm nói. Cơ thể trước đây của nàng không quá nhỏ, nhất định vẫn có chỗ để phát triển.
Nụ cười trên khóe miệng của Đông Phương Lý càng cong hơn.
Người nữ nhân này có vẻ thích tích cực ở những nơi xa lạ, trêu chọc nàng, ừm, rất thú vị.
Chương 208
Bên trong Trầm Hương Lâu, bầu không khí đang cao trào sôi sục ngất trời.
Bên ngoài đã phủ một lớp tuyết dày đặc.
Ảnh nền nhiều màu sắc phản chiếu, thấp thoáng thấy tuyết trắng lớt phớt trên những viên gạch tráng men. Nhìn về phía xa, vạn vật đều bị tuyết trắng bao phủ, bầu trời trắng xóa, tuyết như ánh trăng soi sáng màn đêm.
Sau khi tuyết rơi dày đặc, không còn lạnh nữa.
Họ lần lượt lên xe ngựa.
Tần Lam Nguyệt tự giác ngồi ở vị trí trong cùng.
Nàng mở tấm rèm ra nhìn về phía Trần Hương Lầu đang dần dần khuất đi, hơi nhướng mày: "A, quên mất một chuyện lớn, chúng ta phải trở về một chuyến, ta, ta quên trả tiền”
Đông Phương Lý nhắm mắt nghỉ ngơi. “Ngươi có nghe ta nói gì không đấy?” Tần Lam Nguyệt tiến đến gần hắn hơn một chút: “Chúng ta chưa trả tiền mà bỏ chạy, tuy rằng rất kích thích, nhưng, loại hành vi này rất vô đạo đức, chúng ta nhất định phải quay về.”
Thấy Đông Phương Lý phớt lờ mình, nàng quay sang hỏi người phu xe. “Ngươi có bị ngốc không?" Đông Phương Lý hé mắt nói: “Trầm Hương Lâu là do Nhị ca mở, người từng gặp qua loại chuyện chính mình tự trả tiền cho chính mình bao giờ chưa?” “Trầm Hương Lâu là của Nhị ca?" Tần Lam Nguyệt nhíu mày. "Không được sao?" "Ngươi nói để ta mời khách chỉ là trêu đùa ta?"
Khóe miệng Đông Phương Lý khỏe hơi nhếch lên, không nói lời nào.
Tần Lam Nguyệt nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, biết mình lại bị lừa, nàng âm thầm nắm chặt tay. "Không muốn chịu khổ thì hãy ngoan ngoãn ngồi im
Đông Phương Lý lạnh lùng hừ một tiếng.
Tần Lam Nguyệt cảm thấy nàng thật sự không thể chiếm được một chút tiện nghi nào trước mặt Đông
Phương Lý.
Ngược lại, lần nào cũng bị con cáo này trêu chọc.
Con cáo tâm địa đen tối này có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại hay trêu chọc người khác.
Nàng lặng lẽ buông lỏng nắm tay. "Bệnh tình của Nhị ca thực sự chỉ là do thiếu cái vitamin gì đó thôi sao?” Một lúc sau, Đông Phương Lý mới hỏi. “Đúng vậy, lúc đầu ta chỉ phỏng đoán, nhưng về sau ta đã chắc chắn." Tần Lam Nguyệt nói.
Nếu nàng chẩn đoán sai, chiếc nhẫn sẽ không bao giờ chú ý đến nàng.
Lão Thập thành như vậy có quan hệ rất lớn với Tô Điểm Tình, Đông Phương Lý cũng biết điều này. "Quên đi, nếu nói nhiều quá, ngươi lại chỉ trích ta, không hứng thú. Lão Thập vẫn là một nhóc hài tử, cố gắng đừng kéo hẳn vào vòng xoáy quyền lực này."
Sự cạnh tranh tàn ác giữa người lớn không được để nhiễm lên hài tử. “Người của Hoàng gia không có quyền lựa chọn ngay từ khi họ được sinh ra. Đông Phương Lý khẽ nói: “Bất kể tuổi tác lớn nhỏ, khuyết tật, vô tâm hay không, họ đều không thể thoát khỏi gông cùm của số phận" “Các ngươi cũng thật không dễ dàng gì.” Tần Lam Nguyệt có chút mệt mỏi, dựa vào góc xe ngựa lẩm bẩm nói: “Đấu tranh qua lại rất nhiều chuyện, chẳng qua chỉ là làm việc cho người khác mà chẳng được lợi ích gì cho bản thân mà thôi. "Chỉ có một vị trí, cùng định đoạt sinh tử. Dù thắng hay bại, cuối cùng nó cũng giống như trận tuyết dày này, bao phủ tất cả mọi thứ và bao phủ tất cả bụi trần, phía trước phía sau đều không có một bóng người, chỉ có chính mình đơn độc trên cách đồng tuyết trắng mấy chục năm, cuối cùng vẫn hóa thành cát bụi thì có ích lợi gì?"
Đông Phương Lý không ngờ rằng nàng có thể nói những điều như vậy, khiến hắn hơi ngạc nhiên.
Chương 209
Con người bị mắc kẹt trong danh vọng, tài lộc và quyền lực, không thể tỉnh táo, ngay cả hắn, cũng vừa lạc lối vừa tiến về phía trước.
Thế nhưng nàng lại nhìn thấy nó một cách tường tận. “Những lời này nếu truyền ra ngoài, là tội nặng chém đầu. Hắn nói: “Ngàn vạn lần không được tùy tiện nói ra ngoài. “Nhân gian không đáng giá như vậy.” Giọng nói của
Tần Lam Nguyệt dần nhỏ đi. "Có đáng hay không, chỉ có thể tự mình trải qua mới biết. Thân là người Hoàng gia, không được tự mình làm chủ" Đông Phương Lý nói: "Nếu như người tính tình cởi mở nói năng tùy tiện, đừng nói là mấy chục năm, ngay cả vài năm thôi cũng không chống đỡ nổi"
Tần Lam Nguyệt không phản bác.
Nàng thở dài, dựa người vào góc trong cùng của cỗ xe ngựa, kéo chăn bông trong xe đắp lên người, che đi cơ thể đang không ngừng run rẩy của mình.
Cơ thể này đã đạt đến giới hạn của nó.
Nàng cần phải nghỉ ngơi.
Đông Phương Lý liếc nhìn Tần Lam Nguyệt qua ánh lửa than trong lò sưởi.
Trong ánh sáng vô cùng mờ nhạt, đôi má của nàng ửng đỏ và dường như đang run lên vì lạnh. “Lạnh không?” Hắn hỏi. "Vẫn ổn." “Này” Hắn đưa lò sưởi cho nàng.
Khi Tần Lam Nguyệt định nhận lấy, cánh tay nàng bỗng run rẩy kịch liệt, lò sưởi trượt xuống đất, lửa than bay tán loạn, tấm thảm phủ trong cỗ xe ngựa cũng bị cháy.
Thấy tình hình không ổn, Đông Phương Lý vội vàng di chuyển đến và dập tan đống lửa cho đến khi tắt ngấm.
Thông qua ánh lửa chiếu sáng, cuối cùng hắn cũng thấy trạng thái của Tần Lam Nguyệt không ổn lắm. “Ngươi sao rồi?” Đông Phương Lý hỏi. "Hơi lạnh một chút." Tần Lam Nguyệt nói: "Có lẽ là hết thuốc hết tác dụng, lại bị sốt rồi."
Đông Phương Lý thử kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng. Khi bàn tay lạnh lẽo đó chạm vào, nàng hơi sửng sốt, quay đầu sang một bên: "Không có gì nghiêm trọng"
Đông Phương Lý có chút xấu hổ rụt tay lại. Trán của nàng rất nóng, có lẽ là bị sốt cao. "Bắt đầu từ khi nào?" “Có lẽ là lúc ra khỏi thư phòng" Giọng nói của Tần Lam Nguyệt có chút lười biếng và khàn đặc: “Bên ngoài quá lạnh, bị gió lạnh thổi qua một chút dẫn đến cảm mạo, hiệu quả của thuốc hạ sốt bị giảm bớt, vì thế hiện giờ lại bắt đầu sốt rồi.” “Từ lúc đi ra khỏi thư phòng?" Đông Phương Lý cau mày.
Chuyện này có thể sao?
Trên đường đi, tinh thần của nàng khá hăng hái, thậm chỉ còn trêu chọc Lưu Tinh, khi nàng bắt mạch cho Nhị ca cũng không có gì khác thường. Nếu vẫn luôn bị sốt, thì sao có thể chống đỡ được đến hiện tại?
Hắn nghĩ đến vết thương trên người nàng, vết thương đó không hề lớn, chỉ cần động tác không quá mạnh thì sẽ không ảnh hưởng đến vận động.
Biểu hiện trọng thư phòng của nàng khá bình thường, hắn cũng không quan tâm lắm, thậm chí còn trêu chọc nàng vài lần.
Đông Phương Lý nhìn khuôn mặt đang ngủ không yên phận của nàng qua ánh đèn mờ ảo, trong lòng rất phức tap.
Cho dù là ở thư phòng hay là Trầm Hương Lâu, nàng đều cố gắng hết sức để làm xong việc của chính mình.
Như nàng đã từng nói, nàng thà là một tiểu nhân thực sự có trái tim độc ác còn hơn là một kẻ đạo đức giả. “Cho dù ngươi không xin lỗi, thì ta cũng không để bung."
Chương 210
Đêm khuya tuyết lớn, đường phố rất trơn, cỗ xe ngựa lắc lư không vững, Tần Lam Nguyệt cũng bị lắc lư qua lại, ngủ không thoải mái chút nào.
Đông Phương Lý do dự một lúc, cuối cùng quyết định kéo nàng vào lòng để nàng dựa lên đùi hắn ngủ.
Tiện tay cởi áo choàng đắp lên cho nàng. “Ta còn tưởng rằng người chỉ đối xử dịu dàng với Tô Điểm Tình” Tần Lam Nguyệt lẩm bẩm, giọng nói không rõ ràng giống như đang nói mê sảng.
Đông Phương Lý nghe thấy cái tên Tô Điểm Tình bỗng giật mình. Mới có mấy ngày mà cái tên đã từng được khắc sâu trong tim lại trở nên xa lạ như vậy. Hắn giơ tay lên xoa trấn nàng, tự thì thầm nói với chính mình: “Nợ nàng ta, đã trả hết rồi. “Tần Lam Nguyệt, ngươi còn nhớ ngày đông chỉ của mười một năm về trước, người đã ở đâu? Làm gì không?"
Hắn đợi một lúc lâu cũng không có ai trả lời, Trong xe lại chìm vào im lặng.
Tiếng bánh xe lăn lộc cộc trên nền tuyết còn sót lại đã che tiếng thở của họ.
Dựa vào tia sáng yếu ớt, hần nhìn người đang ngủ say kia, cười tự giễu: "Rốt cuộc là ta đang làm gì vậy chứ?”
Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy. Nàng sao có thể là người đó?
Trên đường đi phủ kín từng lớp tuyết dày đặc, cỗ xe ngựa di chuyển cực chậm.
Khi về đến Thất vương phủ thì đã là nửa đêm.
Cỗ xe ngựa dừng ở trước cửa phủ, Đỗ Khứ tiến lên, vén rèm cỗ xe: "Vương gia, người đã về rồi “Có chuyện gì sao?” “Sau khi Lục Tu trở về từ Lục gia, biết tin Vương Phi và Vương gia đã đi ra ngoài thì có chút sốt ruột.” “Y sốt ruột cái gì?” Đông Phương Lý không vui.
Hắn dùng một tay bế Tần Lam Nguyệt từ trong xe ngựa ra ngoài. “Lục Tu nói hôm nay Vương phi đã bị thương, lại phải chịu lạnh, người còn bị phát sốt, nếu còn bị phong hàn thì rất có khả năng bệnh cũ sẽ tái phát." Đỗ Khứ nhìn áo choàng của Vương Gia đang phủ trên người Vương phi, còn Vương gia lại chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, hắn liên cởi áo khoác ra: "Vương gia, cẩn thận cảm lạnh. "Không sao." Đông Phương Lý nhíu mày: “Lục Tu nói là bệnh cũ của nàng ấy sẽ tái phát?” “Đúng vậy. Đỗ Khứ vội vàng đi mở cửa: “Y nói là thân thể nhiễm lạnh sẽ động đến gốc rễ, Vương Phi lại tự dùng loại thuốc mà người bệnh không thể chịu được, đợi sau khi thuốc hết tác dụng thì tình hình càng nghiêm trọng hơn. Dù sao, thuộc hạ cũng không hiểu mấy cái này, ý của y đại khái là Vương Phi không nên đi ra ngoài. “Vương gia, tay của ngài không tiện, vẫn nên để thuộc lại đến làm chuyện này đi."
Ngay khi hắn muốn đỡ lấy Tần Lam Nguyệt thì sắc mặt của Đông Phương Lý bỗng trở nên u ám và bước qua hắn. “Gọi Lục Tu đến đây một chuyến.” Hắn nói. "Vâng” Nhìn thấy Vương gia ôm Vương phi thô bạo như vậy, gần trên trán Đỗ Khứ co giật, cầu mong Vương phi đừng tỉnh lại.
Nếu Vương phi tỉnh lại mà nhìn thấy tình huống này, chắc chắn là sẽ gây chuyện với Vương Gia. Đông Phương Lý bước từng bước lớn vào phòng, đặt
Tần Lam Nguyệt lên trên giường.
Động tác của hắn không hề nhẹ nhàng nhưng Tần Lam Nguyệt vẫn không tỉnh lại. Lúc này không thể phân biệt được là nàng đang ngủ say hay là đã hôn mê. “Đỗ Khứ."
Khi đó Tần Lam Nguyệt đã phát sốt rồi, nếu không sốt cao thì đỉnh đầu cũng sẽ đau đớn đến mức hôn mê.
Y vẫn cứ cho rằng đó không phải chuyện gì quá nghiêm trọng.
Ai mà biết được, Tần Lam Nguyệt đã uống mấy loại thuốc, ngoài mặt thì có vẻ không sao nhưng thực chất là làm cho thân thể bị bào mòn cạn kiệt hết sức lực.