Tần Lam Nguyệt nói: “Dạ dày chính một cái hang động chứa nước, chủ yếu là hấp thu phân hủy, tiêu hóa. Nếu dạ dày không đủ lớn thì không thể tiếp nhận thức ăn. Ruột non là nơi hấp thụ chính, chủ yếu là hấp thụ dinh dưỡng, ruột già là nơi hấp thụ phụ, chủ yếu sẽ hấp thụ những phần dinh dưỡng còn sót lại sau ruột non, dạ dày của huynh không tốt, dẫn đến chức năng hấp thụ cũng kém đi, để kéo dài càng lâu, cơ thể suy giảm nghiêm trọng hơn.”
Trên khuôn mặt Đông Phương Giác chợt xuất hiện một chút kinh ngạc: “Lão Thất đã nói với muội những gì?”
“Không nói gì cả.” Tần Lam Nguyệt nói: “Muội chỉ là kết luận ra từ sắc mặt và thói quen ăn uống của huynh, hệ tiêu hóa của huynh không tốt và suy dinh dưỡng, muốn chẩn đoán rõ thì vẫn nên chẩn mạnh và hỏi rõ tiền sử bệnh án.
“Nhị ca, sao huynh lại không muốn thử?” Nàng cười tủm tỉm: “Chỉ là bắt mạch và hỏi tiền sử bệnh mà thôi, huynh giấu bệnh sợ thầy thuốc là một thói quen không tốt.
Đông Phương Giác im lặng một lúc, rốt cuộc hẳn cũng đưa tay ra.
Tần Lam Nguyệt đặt ngón tay lên trên cổ tay hắn, sờ một hồi nhưng không thấy mạch đập.
Nàng khẽ cau mày, lại di chuyển ngón tay của mình lên phía sau cổ tay hắn “Thật là kỳ lạ, đúng là rất hiếm có, Nhị ca thế nhưng lại có Động mạch quay
Động mạch cổ tay của người bình thường chủ yếu nằm ở cổ tay, còn một số ít động mạch của người khác chạy ở bờ ngoài cẳng tay, đây là một loại mạch đập bất thường, không có hại cho cơ thể, cũng không phải là di truyền, mà chỉ là sự khác thường ở mỗi người mà thôi.
Đông Phương Giác sửng sốt.
Loại động mạch quay này chỉ có thái y và những đại phu có danh tiếng mới biết, thế nhưng Tần Lam Nguyệt dường như rất quen thuộc với những thứ này.
Hắn nhìn về phía Đông Phương Lý: “Lão Thất, là đệ nói sao?” Đông Phương Lý vẫn cúi đầu uống trà: “Không có.”
“Nhị ca nói đùa rồi, mặc dù động mạch quay không phổ biến, nhưng cũng không phải là hiếm gặp đến mức đó. Là một y giả mà không biết chuyện này thì thật nực cười. Chúng ta quay lại chủ đề chính.” Tần Lam Nguyệt lui về chỗ ngồi: “Ban đầu xuất hiện những triệu chứng gì? Hiện tại xuất hiện những triệu chứng gì?”
Đông Phương Giác suy nghĩ một hồi: “Lúc đầu huynh bị thương và bị thương rất nặng, nhưng sau đó lại vượt qua nhặt được cái mạng này về, Huynh nghĩ mọi chuyện ổn thỏa rồi, nhưng sau đó liên tục xuất hiện tình trạng bị sốt, nôn mửa và tiêu chảy, tay chân tê dại, suy nhược toàn thân, khó khăn trong việc di chuyển.”
“Tình trạng đó xuất hiện từ khi nào?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Khoảng nửa năm”
“Ý của huynh là các triệu chứng đó xuất hiện sau khi bị thương nửa năm? “Đúng vậy, lúc đầu không có gì nghiêm trọng. Sau khi chấn thương nửa năm, tính tình của huynh trở nên cáu gắt, tức giận và tinh thần ủ rũ. Chế độ ăn uống không tốt, sốt liên tục, sau đó, đến mức đi lại cũng khó khăn, dần dần chỉ có thể ngồi xe lăn “Huynh có thể cho muội kiểm tra chân được không?” Tần Lam Nguyệt nói.
Đông Phương Giác mở áo choàng ra.
Tần Lam Nguyệt bóp cơ chân của hắn, do lâu ngày không tập thể dục, cơ bắp kém đi.
Mức độ xuống cấp không nghiêm trọng, còn khá xa mới đến được cấp độ không thể đi lại.
Nàng lại kiểm tra tưa lưỡi, móng tay, làn da của hắn.
“Nhị ca, vị trí mà huynh từng bị chấn thương có phải là vùng dạ dày không?” Nàng chỉ vào vị trí dạ dày: “Có phải là vị trí này không?”
Đông Phương Giác lại liếc nhìn Đông Phương Lý.
“Đệ thật sự không nói gì cả. Đông Phương Lý nói.
“Không cần hắn nói. Tần Lam Nguyệt nói: “Đại khái là muội có thể suy đoán ra được tình trạng bệnh của Nhị ca “Suy đoán?” Đông Phương Giác cụp mắt xuống.
“Đúng vậy, bây giờ chỉ có thể là suy đoán. Nàng nói: “Nếu muốn được chẩn đoán chính xác, thì phải làm xét nghiệm.
Còn phải chụp XQuang, làm siêu âm Doppler màu và nhiều thứ khác nữa.
Đáng tiếc hiện tại không đáp ứng đủ điều kiện đó, chỉ có thể dùng kinh nghiệm để đoán bệnh của hắn.
“Nhị ca, có thể cho muội xem những loại dược phẩm mà huynh thường dùng được không?” Giọng nói của Trần Lam Nguyệt trở nên nghiêm túc.
Vừa rồi khi bắt mạch cho Đông Phương Giác, nàng nhận ra có điều gì đó rất bất thường.
Có thể loại dược phẩm mà hắn thường dùng có vấn đề.