Tần Lam Nguyệt nín thở, ở khoảng cách một ngón tay, nàng có thể nhìn rõ được đường nét khuôn mặt của Đông Phương Lý.
Nàng có thể ngửi thấy được hương hoa lan thoang thoảng từ trên người y tỏa ra, có thể nghe được tiếng hít thở của y một cách rõ ràng, còn có thể cảm nhận được hơi thở âm u nhưng lại rất ấm áp.
“Ngươi.” Tần Lam Nguyệt quay mặt sang một bên “Ngươi muốn làm gì mà đứng gần ta như vậy hả?”
“Ngươi để lại một đống rắc rối rồi muốn bỏ trốn sao?” Đông Phương Lý nắm chặt cằm, xoay mặt nàng lại: “Hử?”
Cổ họng của Tần Lam Nguyệt xiết chặt, nàng chỉ bốn ngón tay lên trời: “Thề với trời, ta không hề muốn bỏ trốn, ta tới để xin lỗi. Tiện thể lấy lại kim bài miễn tử mà thôi.
Đông Phương Lý nheo mắt lại, đôi mắt dài hẹp sắc lạnh. Tần Lam Nguyệt bị nhìn chằm chằm như vậy nên hơi chột dạ. Khoảng cách giữa hai người quá gần khiến nàng có chút ngượng ngùng, muốn thoát khỏi sự vây hãm của y, nhưng Đông Phương Lý lại càng dùng sức hơn. Lực của y quá mạnh, khiến quai hàm của nàng bị bóp chặt tới mức đau đớn.
“Đông Phương Lý, ngươi bị điên hả?” Tần Lam Nguyệt không thể thoát khỏi y, vì vậy có chút tức giận: “Ta đã nói với người rồi, ta không muốn bỏ trốn, ta thật lòng thật dạ tới xin lỗi, nếu người còn không buông ta ra, ta, ta sẽ hôn ngươi đấy.”
Trán của Đông Phương Lý khẽ giật, y tỏ vẻ nguy hiểm nói: “Hử?”
“Ta nói được làm được.” Tần Lam Nguyệt nghiến răng rồi xông lên phía trước, bất chấp cái cắm đang bị bóp chặt.
Ngay khi nàng đang cố sức thì khóe miệng của Đông Phương Lý khẽ nhếch lên, y buông nàng ra rồi thuận đà tránh qua một bên. Tần Lam Nguyệt bị mất thăng bằng, cả người lao về phía trước không kiểm soát được.
Phía trước chỉ có một cái ghế, mũi nàng không thương tiếc đập thẳng vào lưng ghế, đau quá.
“Đông Phương Lý.” Nàng đau tới nỗi nước mắt chảy dài hai hàng: “Ngươi cố ý.
Nụ cười nơi khóe miệng của Đông Phương Lý dần rộng hơn, y cầm bút lông nhúng vào mực rồi viết hai chữ lên giấy, dáng vẻ rất phóng khoáng.
Tần Lam Nguyệt nhìn bộ dạng tỉnh bơ cùng với khuôn mặt gợi đòn của y mà lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị đánh trả.
“Bị dạy dỗ như vậy còn chưa đủ hay sao mà còn muốn đánh trả hả?” Đông Phương Lý đưa tờ giấy kia cho nàng “Nếu cảm thấy chưa đủ vậy thì hãy đọc kỹ cái này đi, lần sau sẽ không chỉ đơn giản là bị dập mũi như thế này thôi đâu.
Hai chữ “Ngu ngốc” được viết một cách rất ấn tượng trên mảnh giấy đó. Gần xanh trên trán của Tần Lam Nguyệt nổi lên mấy cái.
Nhìn bề ngoài, Đông Phương Lý trông có vẻ như một vị thần tiên, nhưng thực ra bên trong lại là một kẻ bụng dạ đen tối.
“Người tên là Đông Phương Hồ Ly thì thích hợp hơn đấy.” Nàng biết tên nam nhân vừa thù dai lại vừa xấu xa này đang nhìn nàng bị bêu xấu để mua vui, nàng hừ lạnh một tiếng: “Ta tới để xin lỗi chứ không phải để cãi lộn, ta không có tâm trạng để so đo tính toán với ngươi, ngươi chỉ cần biết là ta đã xin lỗi rồi, còn tha thứ hay không đó là việc của ngươi, ta đã bày tỏ thành ý của mình xong rồi, tạm biệt.
“Nếu muốn lấy được hưu thư và kim bài thì hãy xử lí đống rắc rối đấy cho xong đi.” Đông Phương Lý gọi nàng lại: “Đem những thứ mà người mang tới đi đi, sáng ngày mai theo ta vào cung.
Tần Lam Nguyệt xoay người lại: “Ngày mai tiến cung u?”
Đông Phương Lý cười chế giễu: “Trồng người cũng rất thông minh, nham hiểm, thế mà sao lại hồ đồ khi nhắc tới chuyện chính sự thế chứ? Hôm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi vẫn có thể không quan tâm hả?”
“Chuyện của Mục Dã không thể trách ta được, là do nàng ta khiêu khích ta trước. Tần Lam Nguyệt nói: “Huống hồ là ta cũng không làm gì cả.”
“Không làm gì ư?” Đông Phương Lý hỏi: “Tình nhi bị thương nặng và trúng độc, Mục Dã cũng bị trúng độc, vô số cung nữ và thái giám bị thương, còn có một cung nữ đã chết, ngươi không làm gì sao?”
Tần Lam Nguyệt rùng mình: “Đấy là ta phòng vệ chính đáng”
“Bất kể là người có chính đáng hay không thì việc người đánh bọn họ bị thương là sự thật.” Đông Phương Lý có chút mệt mỏi. Dường như y đứng hơi khó khăn, thân hình cao lớn bị nghiêng ngả, phải bám chặt vào bàn mới có thể đứng vững được.
“Tốt nhất là người hãy chuẩn bị thuốc giải đi, có lẽ sẽ được khoan hồng đấy! Y ngồi xuống, sắc mặt có chút tái nhợt: “Trước hết cứ để kim bài miễn tử ở lại chỗ ta.”
Đông Phương Lý dừng một lúc rồi nói tiếp: “Hoặc là đưa thuốc giải cho ta
Lại là thuốc giải
Sắc mặt Tần Lam Nguyệt thoáng chốc lạnh lẽo: “Không đưa.”
“Đông Phương Lý, có những người nếu không nếm một chút đau khổ thì sẽ không biết điều, huống hồ, ta thật sự không có thuốc giải “