Mục lục
Truyện Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị - Tần Lam Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51


Nàng vừa xuất hiện, gần như đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.


Dù sao, đánh ma ma bên cạnh Hoàng Hậu nương nương ngay trước mặt công chúng, còn ép Hoàng Hậu không thể không diệt trừ hai ma ma, loại chuyện to gan lớn mật này chỉ có kẻ điên mới dám làm.


Mọi người không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng, tin tức Thập hoàng tử được cứu đã được truyền ra, bọn họ vừa lén đánh giá Tần Lam Nguyệt, vừa khe khẽ bàn tán.


Lúc này, Tô Điểm Tình trốn ở trong đám người đã hơi cụp mắt, cố che giấu sự không cam lòng và hàn ý. Nhưng vào lúc này, luồng sát khí kia cũng xuất hiện.


Tần Lam Nguyệt đột ngột ngẩng đầu, theo bản năng nhìn về phía xuất hiện sát khí.


May mắn chính là ở hướng xuất hiện sát khí, có tổng cộng ba người đang đứng.


Tiên vương, cũng chính Đại hoàng tử mang ria mép vừa mới nói chuyện.


Còn có mấy tên nam nhân khốn nạn Tam vương gia và Lục vương gia.


Luồng sát khí kia vẫn hiển hiện như cũ.


Tần Lam Nguyệt cẩn thận quan sát vẻ mặt của ba người bọn họ, Tiền vương gia dường như đang tức giận, còn trừng mắt nhìn nàng. Đôi mắt hoa đào của Lục vương gia không ngừng quét qua mọi người, lại còn nhìn chăm chú quyến rũ những cung nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, vô cùng tùy tiện.


Mà nam nhân khốn nạn Tam vương gia lại bày ra vẻ mặt hung ác nham hiểm.


Dường như y nhận ra Tần Lam Nguyệt chăm chú nhìn mình, vẻ mặt hơi thay đổi, vẻ hung ác nham hiểm biến mất ánh mắt vậy mà lại chất chứ chút dịu dàng?


Tần Lam Nguyệt cảm thấy rất buồn nôn.


Tên nham hiểm này đột nhiên thay đổi vẻ mặt, không khỏi khiến người khác thấy ghê tởm. Nàng cúi đầu xuống, trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể nào phân biệt được sát khí xuất phát trên người ai.


Tên nam nhân khốn nạn Tam vương gia kia có hiềm nghi lớn nhất, nhưng, Đại hoàng tử và Lục vương gia cũng có gây án khả năng.


“Truyền khẩu dụ Hoàng Thượng.” Có thanh âm bén nhọn vang vọng đại điện, phá tan bầu không khí vi diệu.


Mọi người vội quỳ xuống tiếp chỉ


Thái giám bên người Hoàng Thượng đi vào, vung phất trần, ngẩng đầu, giọng nói bén nhọn cao vút: “Hôm nay trầm mệt mỏi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.


Mọi người hành đại lễ, lục tục rời đi.


Tần Lam Nguyệt đi ra ngoài điện, nhìn vị trí chính điện, cấm vệ quân còn canh giữ nghiêm ngặt, tin tức quận chúa Nguyệt Lộ sống lại vẫn chưa được truyền ra.


Đông Phương Lý trên đường đến đến đây đã bị gọi đi cũng chưa xuất hiện.


Nàng nhớ Hoàng Thượng từng nói, trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng thì không ai được ra khỏi cung Thái Vị.


Hoàng Thượng để mọi người giải tán, chẳng lẽ là tìm được hung thủ rồi?


Tần Lam Nguyệt không hiểu được, đợi lúc lâu vẫn chưa thấy Đông Phương Lý, vì thế đi đến cái đình nhỏ cách đó không xa.


Tuyết trên núi giả không được quét dọn, đá phiến bóng loáng, khi đạp lên có hơi trơn.


Nàng vịn cục đá lởm chởm đi đến nơi cao nhất, đứng trên đình nhìn về phía hoàng cung.


Dưới trời tuyết trắng, cung điện nguy nga, đình đài uốn lượn, cảnh đẹp phồn vinh.


Khi gió lạnh thổi tới mang theo hương hoa mai thơm ngọt trong vườn, hương thơm thoang thoảng cùng với khí lạnh hợp làm người.


Nàng đứng trên cao nhìn về phía xa, ánh mặt trời cuối ngày, bóng người qua lại thưa thớt, đan xen với đình đài lầu các trải dài gấp khúc ẩn hiện trong tuyết trắng xóa, như là quỳnh lâu ngọc vũ


Nhìn cảnh đẹp phía trước, nàng hít sâu, tâm trạng bị đề nên dần trở nên thả lỏng hơn.


“Tần cô nương


Có người đang gọi nàng.


Tần Lam Nguyệt nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Tô Điểm Tình nâng váy bước lên bậc thang


Nàng nhíu mày, trong đầu thầm than đen đủi


Bông sen trắng đột nhiên tới tìm nàng, sợ là không phải chỉ đơn giản là trò chuyện.


Cảnh đẹp như vậy, e là đã hỏng mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK