Mục lục
Truyện Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị - Tần Lam Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54


Bông tuyết thưa thớt không chịu được áp lực của sát khí sắc bén đã ào ạt rơi xuống.


Sát khí cuốn cùng gió rét và tuyết bay, bao phủ khắp người Tần Lam Nguyệt.


Cảnh đẹp biến thành địa ngục.


“Lý ca ca.” Tô Điểm Tình ôm vòng eo Đông Phương Lý, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, không ngừng khụt khịt: “Muội rất sợ hãi.


“Vì sao? Vì sao lại đối xử với muội như vậy? Muội đã làm gì sai? Rõ ràng nàng ta đã gả cho Lý ca ca, vì cái gì còn không biết đủ?”


“Rõ ràng muội đã rời xa Lý ca ca, nhưng, vì sao lại muốn đối xử với muội như vậy?”


“Lý ca ca, muội thật khổ sở, thật sợ hãi.” Nàng khóc như hoa lê trong mưa, chôn chặt trong lòng ngực Đông Phương Lý, thân thể không ngừng run rẩy.


Ánh mắt Đông Phương Lý đầy phức tạp, y dùng giọng điệu dịu dàng xưa nay chưa từng có: “Tình Nhi có bị thương hay không?”


Tô Điểm Tình lắc đầu: “May là Lý ca ca tới kịp, muội không sao cả.


“Lý ca ca, muội rất sợ hãi.


“Đừng sợ, có huynh.


Giọng nói của Đông Phương Lý trở nên lạnh lẽo, y ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Lam Nguyệt, con người dịu dàng đã bị sát khí thay thế.


Gió nổi lên, tiêu điều xác xơ.


Ráng chiều cuối ngày, dưới sát khí của Đông Phương Lý thời tiết cũng âm u hơn vài phần.


Trời động máy u ám, chim chóc sống trong núi giả như bị hoảng sợ, sợ hãi bay về phương xa, cây cối tiêu điều, lá khô hòa với tuyết rời lất phất.


Gió nổi lên thổi tung đầu tóc và quần áo Tần Lam


Nguyệt.


“Tần Lam Nguyệt!”


“Đông Phương Lý, ngươi không cần hét lên với ta, ta chỉ có thể nói với người ta không hề làm gì cả. Tần Lam Nguyệt vô cùng bĩnh tĩnh nói, nhìn thẳng vào y.


“Không làm gì? Tần Lam Nguyệt, người cho rằng bốn vương là người mù sao?”


Đông Phương Lý nhìn đáy mắt không một gợn sóng của nàng, trong lòng bỗng dâng lên lửa giận.


Lửa giận như một mồi lửa nhỏ, dưới cảm xúc khác thường nào đó thêm gió thêm củi, từ từ lan rộng, cuối cùng cơn giận thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, tràn ngập lồng ngực.


“Ta đã cảnh cáo người, nếu người dám động vào một ngón tay của Tình Nhi, ta sẽ khiến cho người sống không bằng chết”


“Lý ca ca, muội không sao, Tần cô nương không có ý huynh đừng trách cứ nàng. Đều do muội không tốt, huynh đừng nóng giận.


Nước mắt không ngừng tuổi trào từ đôi mắt to vờ vô tội của Điểm Tình.


“Đều là muội không tốt, là muội không cẩn thận mới bị ngã xuống, Lý ca ca, là thật, nhất định không phải là Tần cô nương cố ý hại muội”


Tần Lam Nguyệt lạnh băng nhìn Tô Điểm Tình biểu diễn, thở dài thật sâu.


Không phải Tô Điểm Tình muốn đẩy xuống nàng, mà là muốn hãm hại nàng.


Hoặc là, là Tô Điểm Tình thấy Đông Phương Lý xuất hiện, nên thay đổi ý định. Mặc kệ là thế nào, đây đều là thủ đoạn hãm hại vụng vê.


Nhưng thủ đoạn vụng về như vậy, thế mà Đông


Phương Lý lại tin.


“Nói xin lỗi ngay đi. Đông Phương Lý quát lớn: “Tần Lam Nguyệt, Tình Nhi không xảy ra việc gì, bồn vương cũng không muốn so đo, chỉ cần người chịu xin lỗi.”


Đáy mắt Tô Điểm Tình âm trầm.


Đông Phương Lý nói không so đo? “Lý ca ca, không cần xin lỗi, dù sao không phải Tần cô nương sai, là muội sai, muội không sao cả, huynh ngàn vạn lần đừng khiến Tần cô nương khó xử.


Nàng ta giấu đầu vào trong lòng ngực Đông Phương Lý, che khuất đáy mắt lạnh băng “Tần Lam Nguyệt, xin lỗi.” Sắc mặt Đông Phương Lý xanh mét.


“Vì sao ta phải xin lỗi?”


Tần Lam Nguyệt nhìn thẳng y: “Đông Phương Lý, ta lặp lại lần nữa, ta không làm gì cả, là do mắt người mắt mù.”


Không chỉ mắt mù, mà tim cũng mù.


“Ngươi!”


Mặt Đông Phương Lý đen như than.


Sát khí quấn quanh người Tần Lam Nguyệt. Tần Lam Nguyệt không biết võ công, bị luồng sát khí nặng như núi này chèn ép, mồ hôi lạnh đầm đìa, hơi thở dồn dập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK