Tần Lam Nguyệt nắm lấy cổ tay của Đông Phương Lý để xem mạch, tình trạng mạch củay bây giờ vô cùng hỗn loạn.
Nàng lại sờ lên trán ý, vẫn còn sốt như cũ y, “Trước tiên phải hạ sốt.” Nàng lấy Nimesulide ra, sai người mang vào một chén nước ấm, sau đó như thường lệ đút thuốc cho Đông Phương Lý uống.
Ngay lập tức cả Lâm thái y và Đỗ Khứ đều đỏ mặt, hai người cùng nhau quay mặt đi.
“Đỗ Khứ, nội trong vòng một khắc đồng hồ mau đi chuẩn bị lẩu, đầu vịt cay, gà rừng nướng. Tần Lam Nguyệt châm vài cây kim vào huyệt của Đông Phương Lý.
“Nếu không chuẩn bị tốt, cẩn thận ta lột da của ngươi. Còn không mau đi.”
Lúc này Đỗ Khứ mới nhớ đến chuyện này, vội vàng chạy đến nhà bếp chuẩn bị thức ăn.
Tần Lam Nguyệt mở miệng của y, cô nhìn thấy lưỡi của hắn biến thành màu đen thì lập tức cau mày.
Chất độc đã lan từ chân lên đến thân trên rồi. Nếu để nó tiếp tục lan rộng, không chỉ khó giữ được chân của Đông Phương Lý mà y cũng sẽ mất cả mạng.
Theo lý thuyết, cho dù là chất độc mãn tính, bị nàng phát hiện, trường hợp xấu nhất là phải cắt bỏ
Tại sao nó có thể lan ra nhanh chóng như vậy? “Lâm Thái y, ta đã dựa vào giải độc hoàn mà điều chế thuốc giải, người có cho Đông Phương Lý uống không?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Đã cho uống, nó có tác dụng, nhưng hiệu quả không nhiều.” Lâm thái y nói, “Nương nương, việc quan trọng lúc này là tìm ra loại độc mà Vương gia đã trúng phải, nếu không tìm đúng loại độc thì uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng.
Tần Lam Nguyệt đương nhiên biết chuyện này, nhưng nàng cũng bất lực đối với loại độc mà nàng không biết. Nàng vuốt nhẹ chiếc nhẫn, nhưng không thấy nó có phản ứng gì.
Bệnh tình của Đông Phương Lý dường như đã rơi vào bế tắc.
“Nương nương, người phái Đỗ đại nhân đi chỗ khác, rốt cuộc là muốn làm gì?” Lâm Thái y nói: “Lão phu nhất định sẽ phối hợp “Ta đói bụng rồi.” Tần Lam Nguyệt nói.
“Hả? Việc dọn thức ăn này thì để cho người hầu làm được rồi.” Lâm Thái y ngượng ngùng mà cười: “Thần còn tưởng rằng Vương phi có cách gì tốt hơn.
“Đúng là ta có cách tốt hơn.”
“Xin nương nương cho thần biết.” Lâm thái y kinh ngạc, ông chăm chú lắng nghe.
Tần Lam Nguyệt chớp mắt, nói nhỏ: “Ta muốn cởi hết y phục của Đông Phương Lý, sau đó đem y đến một nơi.
Lâm thái y hơi ngạc nhiên, sau đó gương mặt già nua iy lập tức ửng hồng: “Chuyện này không hợp với lễ nghi.
“Nương nương xin người hãy nghĩ kỹ lại, thân thể
Vương gia đang rất yếu, chuyện quan trọng nhất là phải chữa khỏi bệnh.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Sắc mặt Tần Lam Nguyệt đen lại.
Nàng chỉ là đột nhiên có ý nghĩ muốn đem Vương gia lại. đến bệnh viện.
Trong bệnh viện có phòng chụp CT, chỉ cần tìm cách thuyết phục chiếc nhẫn mở ra, đưa Đông Phương Lý vào đó quét toàn thân thì có thể tìm ra được một chút mạnh mối.
Đáng tiếc, trong lòng nàng đã gọi rất lâu nhưng chiếc nhẫn vẫn cứ không để ý đến nàng.
“Lâm Thái y, liệu ông có thể quay lại Thái y viện một chuyển được không?” Tần Lam Nguyệt nói: “Ta có thể hiểu một chút dược lý, nhưng mà có một số thảo mộc chưa từng gặp qua, vì vậy ta muốn đọc thêm các loại sách về y dược như về độc dược chẳng hạn.
“Lão phu đã sớm thuộc lòng những quyển sách đó, nhưng cũng không tìm ra được bệnh gì. Vương Phi, lão phu cho rằng nên sớm mời Thánh Độc đến xem một cái thì vẫn tốt hơn.” Lâm thái y thở dài: “Nếu còn chần chờ thêm nữa, đối với tình trạng của Vương gia chỉ càng xấu hơn.”
“Không được. Đỗ Khứ vừa bưng nồi lẩu vào đến thì đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của họ: “Vương gia đã có lệnh, nhất định phải chờ đến khi Lục Tu đại nhân trở về. Sự việc trọng đại, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Đúng rồi, người do ta phải đi đã mang về một số tin tức tương đối quan trọng”